“Cho nên, qua chỗ đội trưởng Hoàng xem tình hình thế nào.” Sầm Luân nhướng mày, cố gắng với giọng nhẹ nhàng, “Thím bệnh viện , chắc là sẽ an thôi.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“ cùng .” Cố Cẩn nhíu mày .
“Thế lắm ?”
“Ở đây cũng chẳng giúp gì.”
Sầm Luân : “Cũng . Vậy chúng xem .”
Hai chào hỏi y tá trực ban rời khỏi bệnh viện.
“Cố Cẩn Nhi, Cố Cẩn Nhi, kìa! Nhìn phụ nữ ở xéo bên đường cái xem!” Khi sắp đến văn phòng của Hoàng Sâm Tắc, Sầm Luân đột nhiên huých mạnh tay Cố Cẩn.
Cố Cẩn dừng , ngước mắt theo hướng chỉ, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Phan Tiểu Mỹ? Có Tiểu Mỹ ?” Sầm Luân hỏi đầy kích động.
Khoảng cách từ chỗ họ đến đó khá xa. Người phụ nữ mặc trang phục giống hệt phụ nữ nông thôn vùng , áo màu kaki, quần đen, khác hẳn phong cách ăn mặc thường ngày của Phan Tiểu Mỹ. dáng và dáng thì y hệt. Anh thậm chí còn thấy cô khựng khi về phía họ.
Cho nên, chắc chắn, chút dám tin. Cố Cẩn là lính b.ắ.n tỉa, thị lực hơn nhiều.
“Cậu thấy thế nào?” Cố Cẩn trả lời mà hỏi ngược , đôi mày cau chặt.
Vẻ phấn khích mặt Sầm Luân lập tức xìu xuống: “Chắc là . Cô đang ở kinh đô, bảo là sẽ đến phương Nam nữa. Sao thể đây ?”
Với tính cách của Tiểu Mỹ, nếu thấy hai họ, chắc chắn sẽ chạy chào hỏi, chuyện bỏ chạy như thế?
“Đi thôi.” Cố Cẩn thật sâu về hướng phụ nữ khuất, thẳng về phía văn phòng của Hoàng Sâm Tắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-766-thang-than-voi-toi-di.html.]
“Xin , đội trưởng Hoàng nhiệm vụ.”
Vừa đến cửa, hai chặn .
“Khi nào đội trưởng Hoàng về?” Sầm Luân hỏi.
“Không rõ.”
“Có đội trưởng Hoàng đang thực hiện nhiệm vụ trọng đại nào ?”
“Không thể tiết lộ.”
“Vậy chúng chờ ở đây ? Chúng là bạn của đội trưởng Hoàng. Bạn đấy.”
“... Đã là bạn thì các chắc chắn đội trưởng Hoàng của chúng thích khác chờ ở cửa.” Người cảnh vệ đáp.
Bị từ chối thẳng thừng, Sầm Luân xoa mũi trừ để chữa ngượng: “... Ài, cảnh vệ của đội trưởng Hoàng đúng là khéo ăn khéo . Đã thì chúng . À đúng , khi nào đội trưởng Hoàng về, nhắn với là bác sĩ Sầm ở công xã Linh Khê tìm. Nếu cần gì thì cứ đến bệnh viện trấn tìm . Biết ?”
“Chắc chắn là chuyện . Người ngoài, khi nào về, hỏi đang nhiệm vụ cũng trả lời.” Trên đường về, Sầm Luân cứ cúi đầu lầm bầm.
“Này, Cố Cẩn Nhi, gì thế? Sao cứ sững đó ?” Đi một đoạn, Sầm Luân phát hiện Cố Cẩn tụt phía , đôi mắt cứ chằm chằm như thấu tâm can.
“Sự tình đến nước , nên thẳng thắn với , bác sĩ Sầm.” Cố Cẩn chậm rãi bước tới, đôi mắt thâm sâu khóa chặt lấy Sầm Luân, ánh sắc bén như xuyên thấu lòng .
Sầm Luân ha hả, vẻ mặt chút tự nhiên: “Cố Cẩn Nhi, đang gì thế, hiểu. thẳng thắn cái gì? với còn đủ thẳng thắn ? Quan hệ của chúng thiết đến mức mặc chung một cái quần, còn cảm thấy giấu giếm gì ?”
“Tư lệnh đưa về công xã Linh Khê chỉ để chữa bệnh và trông chừng thôi ? Cậu đến đây, khắp nơi thăm hỏi, đến các thôn trấn l..m t.ì.n.h nguyện, chỉ đơn giản là để xây dựng y tế cơ sở thôi ư?” Cố Cẩn hỏi dồn.