Một đoàn xe cảnh sát dừng bên vệ đường.
Sầm Luân nghiêng bước xuống xe.
Anh cầm một chiếc ô đen, giơ tay bật mở, bóng râm dày đặc phủ xuống tán ô.
Tần Tiểu Giang thấy lạ, trời nắng chang chang thế mà họ còn che ô, là ô đen nữa chứ.
Cho đến khi Lý Vệ Dân bước từ phía , tay ôm một chiếc hộp phủ cờ đỏ, Tần Tiểu Giang c.h.ế.t lặng như trời trồng.
“Tần Tiểu Giang, thấy rể em ?” Tần Du hăm hở lao xuống dốc, thấy Tần Tiểu Giang ở ngã ba đường liền kích động hỏi.
Năm ngoái Tần Tiểu Giang từng chạy bộ mấy cây tìm Cố Cẩn, xe đạp của , từ đó thằng bé thích rể, cứ thấy tên Cố Cẩn là lao đầu tiên.
Nước mắt Tần Tiểu Giang trào ngay khi đầu . Cậu bé lao đến mặt Tần Du, cố đẩy cô , giọng non nớt gào lên ngăn cản: “Không . Anh rể về . Chị Tần Du, chị mau về ! Đừng đây. Gió to lắm, nắng to lắm, cha em bảo phụ nữ ở cữ ngoài, chị về , mau về ...”
Dân làng xem xung quanh ai nấy đều rơi nước mắt.
Tần Du để ý đến bé, đẩy , thẳng về phía vệ đường.
Trước mặt cô, vài chiến sĩ cảnh sát xếp hàng ngay ngắn. Sầm Luân che ô, tán ô là Lý Vệ Dân đang ôm một chiếc hộp.
Vẻ mặt ai nấy đều trang nghiêm, túc mục và nặng nề.
Tần Du cảm thấy đầu óc cuồng.
Chuyện gì thế ?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Lý Vệ Dân, ôm cái hộp gì?” Khóe miệng Tần Du run rẩy, khẽ hỏi.
“Chị dâu, xin chị!” Lý Vệ Dân ngước mắt lên, hốc mắt đỏ hoe.
Sầm Luân chỉ chằm chằm chiếc hộp, dám Tần Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-815-cau-om-cai-hop-lam-gi.html.]
Tần Du ngẩn ngơ họ, như sét đ.á.n.h ngang tai.
Ở bệnh viện, khi Cố Cẩn với cô, sẽ về, nhất định sẽ về. Sao thể trở về như thế ? Sao thể?!
Anh , con sinh sẽ nuôi nấng, dạy dỗ. Anh còn con lớn sẽ đưa cô du lịch khắp thế giới. Anh giờ luôn giữ lời, chắc chắn sẽ nuốt lời!
“Tần Tiểu Giang, chị thấy gì cả. Chị chẳng thấy gì hết. Em đúng, phụ nữ ở cữ ngoài, gió, phơi nắng. Chị từng đây, chị thấy gì cả.” Ánh mắt Tần Du dại vài giây, cô lờ tất cả , lưng bước lên bậc thang, loạng choạng về.
“Tần Tiểu Giang, chặn họ cho chị. Không cho họ đến gần, một cũng !” Tần Du vấp ngã, với Tần Tiểu Giang.
Tần Tiểu Giang lao tới đỡ Tần Du, òa lên: “Chị Tần Du, chị ơi...”
“Tần Tiểu Giang, chị thật sự thấy gì cả. Chị cũng xuống đó, chị chỉ mơ thôi. Em đỡ chị về nhà, chị ở nhà ngoan ngoãn ở cữ, đợi rể em về. Anh sẽ tự về, lát nữa sẽ tự về! Tần Tiểu Giang, đúng ?”
“Chị ơi, chị ơi...”
Tần Du mặc kệ tất cả, lao về phía sân nhà.
“Rầm!” Cô đóng chặt cổng sân .
Cô thật sự thấy gì cả.
Nên Cố Cẩn c.h.ế.t.
Vừa cô xuống , cũng thấy âm thanh nào.
Nên cô thấy bất cứ tin tức gì về Cố Cẩn.
Cố Cẩn thực sự chỉ ngoài việc thôi.
Cô đưa nước ngoài chữa bệnh, bệnh khỏi hẳn, thể sống khỏe mạnh bình an cả đời. Anh võ, b.ắ.n súng, giỏi văn, toán, tiếng Anh, chính trị, địa lý, lịch sử, sinh học. Anh cùng cô thi đại học, cùng cô đại học...
Cho nên, sẽ c.h.ế.t!!