“Cậu Tông, bây giờ chúng về thôn Linh Khê về thành phố Thâm Quyến?”
Sau khi Triệu Chiếu đ.á.n.h cho tơi tả và bỏ chạy, Trần Thành vẫn còn hồn, rụt rè hỏi.
“Tại về thôn Linh Khê?” Tông Nhất Bình hỏi .
Trần Thành im bặt.
Người đàn ông mặt hiện tại tâm trạng cực kỳ tồi tệ vì sự phản bội của Triệu Chiếu.
Triệu Chiếu cùng theo Tông Nhất Bình, vẫn luôn cho rằng Triệu Chiếu chỉ là thể hiện hơn một chút, ngờ từ đầu đến cuối gã bao giờ cùng một lòng với họ.
Cũng thôi, bọn họ chân ướt chân ráo đến công xã Linh Khê thì Mạnh Thiên Vận bám gót theo . Trên đời gì chuyện trùng hợp đến thế? Rõ ràng là kẻ mật báo cho Mạnh Thiên Vận.
Chỉ là, Tông chính xác kẻ hai lòng là Triệu Chiếu chứ ? Trong lòng ngàn vạn câu hỏi nhưng dám hé răng nửa lời.
“Về Thâm Quyến.” Giọng Tông Nhất Bình lạnh lùng.
“Vâng ạ. Cậu tàu hỏa xe khách?”
“Tàu hỏa.” Tông Nhất Bình xuống, cảm xúc bình , lơ đãng .
“Vâng. gọi xe đưa chúng bến xe tỉnh, ga tàu đặt vé ngay.”
Tần Du ở thôn Linh Khê thêm hai ngày.
Mỗi về quê, cô đều dành hai ba ngày để khám bệnh miễn phí cho già, trẻ nhỏ và phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i trong thôn. Sau đó thăm những mà cô luôn canh cánh trong lòng.
Ví dụ như cụ già họ Quý.
“Cái con bé , nào về cũng đến thăm ông, còn mang nhiều đồ thế .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-881-nhat-dinh-se-mang-anh-ay-ve.html.]
“Ông đừng chê đồ cháu mang về nhé, mấy thứ đều để tẩm bổ cho ông đấy. Tuổi cao , ông đừng cố chấp nữa.” Tần Du bày các loại t.h.u.ố.c bổ lên bàn.
Cụ Quý mỗi năm một già, sức khỏe mỗi năm một kém. Mỗi về thấy tóc ông bạc thêm, Tần Du thấy xót xa. Chỉ mua nhiều đồ tổ bổ cho ông, cô mới thấy lòng nhẹ nhõm đôi chút.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Tốn kém quá. Ông ăn .” Cụ Quý trừng mắt, vẻ dỗi hờn, ông ghét nhất mấy thứ t.h.u.ố.c thang lằng nhằng .
“Ông đừng tiếc tiền. Đồ của ông thực sự nhiều nhiều tiền, mua thoải mái lo hết .” Tần Du cúi xuống thì thầm, “ mà chuyện cháu tiền ông đừng cho ai nhé. Giúp cháu giữ bí mật.”
Cụ Quý nhíu mày, hừ một tiếng đầy vẻ ghét bỏ: “Bác sĩ ở kinh đô đúng là lắm tiền. Có tiền thì chứ? Chẳng bao năm nay vẫn lủi thủi một ?”
“...” Tần Du dở dở , “Thôi nào, ông nhắc chuyện gì?”
“Mẹ cháu, dượng cháu, bà nội cháu chắc chắn dám nhắc, sợ cháu buồn. Ông họ, ông chẳng sợ cháu buồn . Lần , mà cháu dẫn đàn ông về thì đừng đến đây nữa!” Cụ Quý hung hăng dọa.
Nếu là , Tần Du chắc chắn chỉ thở dài, nhưng cô mạc danh thấy tự tin, đáp: “Được. Lần cháu nhất định sẽ dẫn một đàn ông về. Lần kịp thì nữa nhất định sẽ dẫn!”
“Ơ , giọng điệu chắc chắn gớm nhỉ. Du Nha Nhi, cháu thật với ông già , chấm mối nào ? Bao nhiêu tuổi? Cao bao nhiêu? Làm nghề gì? Người ở ? Lương lậu thế nào? Đối xử với cháu ?”
Hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến Tần Du nghệt mặt : “Thôi thôi, ông xem ông kìa, bao nhiêu tuổi mà còn bát quái thế.”
“Thì cũng tiết lộ chút đỉnh chứ. Để ông già còn chút hy vọng.” Cụ Quý rung rung chòm râu, mắt long lanh Tần Du đầy mong chờ.
“Ông cứ tưởng tượng theo hình mẫu của Cố Cẩn là .” Tần Du ngẫm nghĩ .
Sắc mặt cụ Quý tối sầm ngay lập tức: “Xong phim. Thế giới đào đàn ông như thanh niên trí thức Cố nữa. Cháu chỉ cái trêu ông già là giỏi. Thôi, cháu . Haiz...”
Tần Du buồn .
Cô dối.
Trong vòng một năm tới, cô nhất định sẽ đưa Cố Cẩn trở về!