Nói đoạn, chị dâu cả đỏ hoe mắt, bắt đầu quẹt nước mắt.
Chị dâu hai chị dâu cả vóc dáng thô kệch, da dẻ đen nhẻm, tướng mạo thể bình thường hơn , trong lòng điên cuồng đảo mắt trắng dã. Vợ thằng ba bộ tịch thì thôi , cái đồ xí nhà chị cũng bày đặt sướt mướt cái nỗi gì!
Miệng chị bảo:
Chị cả đừng gở, cả khỏe như vâm , hai tình cảm thắm thiết, chắc chắn sẽ bạc đầu giai lão.
Chị dâu cả lập tức tươi rạng rỡ:
Về nhà chị cứ nghỉ ngơi , sức dài vai rộng, việc đồng áng cứ như chơi mà.
Gần về đến nhà, chị dâu hai kéo tay áo chị dâu cả, nhỏ:
Mẹ buổi trưa về nhà chắc chắn mắng vợ thằng ba một trận , giờ chắc cô đang đến đứt chứ. Chị cả tí nữa năng chú ý một chút, đừng đ.â.m chọc gì, nhỡ cô khó ở ăn vạ lên đầu chị đấy.
Chị dâu cả ngẩn :
Hả? Mẹ mắng cô á? Vì chứ, cô vì chú ba mà đau lòng đến phát bệnh, cũng nên nghỉ ngơi mà.
Chị dâu hai nhịn đảo mắt, cái đúng là hiểu tiếng ! Chị chị dâu cả cùng mắng Lâm Thúy với , cùng xem Lâm Thúy mất mặt, kết quả... thật là chán ngắt.
Chị dâu hai đợi nữa mà rảo bước về nhà, xem bộ dạng nhếch nhác của Lâm Thúy, nhân tiện mỉa mai một câu "vợ thằng ba ơi, cô cứ như đang diễn kịch thế", đảm bảo sẽ khiến Lâm Thúy tức càng thêm tức.
Hai cổng, chị dâu hai vội vàng chạy phòng, vành mắt lập tức đỏ lên:
Vợ thằng ba ơi, cô nghĩ thoáng một chút chứ.
Giọng còn mang cả tiếng nức nở.
Chị dâu cả theo bản năng đưa tay định kéo chị nhưng kịp. Chị là cha chồng dặn nhắc chuyện của chú ba trong nhà, hai đứa nhỏ nghĩ cha chúng còn nữa, tội nghiệp bọn trẻ lắm!
Chị dâu hai quẹt nước mắt xông nhà chính, nhưng thấy hai đứa nhỏ đang ghế đẩu, một tay cầm bánh ngô, một tay đang ăn... rau?
Hai đứa nhỏ đồng loạt đầu, đôi mắt to đen lánh y hệt Lâm Thúy chằm chằm chị .
Bên cạnh, Lâm Thúy cũng đang ăn bánh ngô, ăn bình phẩm:
Bột ngô mà nghiền mịn thêm chút nữa chắc chắn sẽ ngon hơn nhiều.
Thấy chị dâu hai như đưa đám từ ngoài bước , Lâm Thúy đòn :
Chị hai, bánh ngô còn cả một nồi lớn đấy, con em ăn hết , chị cần cuống lên đến mức phát thế .
Trước đây mỗi khi chị dâu cả, chị dâu hai về, thấy Lâm Thúy và các con đang ăn gì đó, họ sẽ bồi thêm một câu: "Ăn ngon nhỉ, đúng là hạn hán ba năm c.h.ế.t đói thợ nấu mà, ha ha". Chị dâu cả câu đó lẽ chỉ đơn thuần là nhận xét, nhưng chị dâu hai chắc chắn là ẩn ý: Nhìn xem, ở nhà ăn vụng !
Lâm Thúy đây gọi là lấy công thủ.
Chị dâu hai ngẩn trong phòng. Chỉ thấy đôi mắt đào hoa của Lâm Thúy long lanh nước, hề đỏ như quả đào chín, cũng vẻ uất ức vì mắng như đây. Ngược , đôi mày cô giãn , đến mê hồn, còn chút dáng vẻ khép nép ngày xưa nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-xinh-dep-nam-choi-cung-thang/chuong-10.html.]
Chuyện ... gì đó đúng? Chẳng lẽ... chồng đưa tiền đó cho cô ? Nghĩ đến đây, chị dâu hai ghen tức giận dữ, tiền đó là của chung cái nhà , thể đưa cho một cô !
Chị dâu cả nhà thấy Lâm Thúy vẫn thì thở phào, :
Vợ thằng ba, cô là . Chị hai cô cứ lo cô ở nhà đến đứt , nên vội vàng về xem cô thế nào đấy.
Chị dâu hai bất mãn:
Chị cả, em là quan tâm vợ thằng ba thật mà.
Cái chị dâu cả là thật sự ngốc giả vờ nữa, lôi những lời riêng tư huỵch toẹt mặt , như chị xem kịch bằng, thật là khó xử.
Lâm Thúy chớp đôi mắt trong veo. Chị dâu cả trông thì chân chất nhưng chị dâu hai lộ vẻ gian xảo, đừng tưởng cô bọn họ cố tình về sớm để xem cô mất mặt. Cái vẻ mặt hả hê đó đến mù cũng nhé?
Chị dâu cả bảo:
Vợ thằng hai , vợ thằng ba nấu cơm xong , cô lo nữa .
Chị dâu hai: "!!" Mẹ kiếp, ghét nhất gọi là vợ thằng hai!
Thấy Lâm Thúy đang với nụ nửa miệng, chị càng bực bội, lập tức giở trò chèn ép như đây.
Chương 6: Chị em dâu
Chị giả lả:
Vợ thằng ba , xem chừng sức khỏe cô nhỉ. với chị cả ngày nào cũng xuống đồng mệt phờ râu, cô ở nhà chỉ nấu cơm cũng chẳng việc gì mấy. đôi giày định , mấy hôm thấy cô khỏe nên nỡ phiền, cô xem xem...
Lời ám chỉ lộ liễu thế , nguyên chủ ngày xưa dù cũng uất ức đáp một câu: "Chị hai, thế chị mang qua đây , em giúp chị".
Nguyên chủ dù chủ động cũng , chị dâu hai sẽ ép cô chủ động. Nếu chủ động, chị sẽ mở miệng đòi luôn. Nguyên chủ da mặt mỏng chịu nổi những lời mỉa mai như keo kiệt, bủn xỉn chị em dâu còn tính toán hơn thua của chị dâu hai. Cái da mặt mỏng hơn tờ giấy của nguyên chủ chỉ cần một ánh mắt, một cái bĩu môi của khác thôi cũng đủ cô tổn thương, gì đến những lời lẽ như d.a.o đâm?
Lâm Thúy liếc mắt cái thấu tâm tư của chị dâu hai, cô gật đầu:
Chị cứ mang qua đây.
Rất nhanh đó, chị dâu hai mang theo vài miếng vải vụn :
nhớ cô sẵn đế giày khâu , giúp đôi mới . Chị nhấc gót chân lên cho Lâm Thúy xem:
Cô đôi giày của xem, nát hết . Hôm nọ về chúc thọ , chị em ai cũng nhạo, bảo nhà họ Lục nghèo đến mức giày mà .
Đây chỉ là bắt giúp, mà còn bắt cô bỏ luôn cả nguyên liệu nữa. Chị thế, nguyên chủ dù cam lòng cũng sẽ đồng ý thôi, vì thể để nhà họ Lục mất mặt đúng ? thực tế nguyên chủ chính vẫn đang dép cỏ đây .
Ừm, vải giày cũng chị dâu hai lấy mất .
Lâm Thúy miếng vải quen mắt , , chị dâu hai mang trả thì cô sẽ tự cho một đôi giày để . Cô bắt chước dáng vẻ uất ức của nguyên chủ:
Ôi, dù cũng thể để chị cả và mất mặt theo . Chị hai, là chị mang luôn cả đôi xong qua đây , để em một thể cho xong luôn.
Chuyện đôi! Hai đôi , cô sẽ để dành luân phiên mà !