Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-12-19 11:56:04
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chị dâu hai đắc ý vô cùng, nhanh nhảu mang cả đế giày lẫn mặt vải qua.
Chị dâu cả món bí xanh trộn bếp thu hút, gắp một miếng nếm thử tặc lưỡi:
Vợ thằng ba , cô cái món gì thế , chẳng ngon gì cả.
Không ngon á? Phán Phán và Điềm Điềm trợn tròn mắt, nấu ngon thế mà bác bảo ngon? Phán Phán hỏi:
Bác cả ơi, thế thế nào mới là ngon ạ? Chị dâu cả đáp:
Bí thêm nước hầm, hầm nhừ t.ử mới ngon.
Phán Phán và Điềm Điềm , hai đứa nhỏ nghĩ ngay đến câu bà nội mắng "lợn rừng ăn cám mịn", đúng là bác cả chuyên nấu cám heo khác. Bác lúc nào cũng chê nấu ngon bằng bác, kết quả đợt ốm bác nấu hai ngày hai đứa với ông nội ăn phát nôn.
Rất nhanh đó, hai con trai của chị dâu cả là Lục Bình và Lục An học về, tiện tay cắt cỏ mang theo. Còn con gái chị dâu hai thì chẳng thấy bóng dáng , bình thường chơi đến tối mịt mới chịu về. Nhà cả chị cả một gái hai trai, con gái mười bốn tuổi đang học may nhà cô ở công xã, hai con trai đều đang học tiểu học. Vợ chồng hai chị hai thì chỉ một cô con gái.
Lúc mùa màng bận rộn nhiều việc, về nhà cùng lúc, trẻ con nhanh đói nên Phương Địch Hoa yêu cầu cả nhà ăn cơm cùng , ai đói thì ăn . Quanh quẩn cũng chỉ lương khô với dưa muối.
Lâm Thúy dọn bánh ngô và ít đồ nộm cho bọn trẻ, thêm mỗi đứa một cái bánh cuốn bột mì trắng, còn phần của cha chồng thì để riêng sang một bên. Trong bánh ngô trộn thêm bột mì nên Lâm Thúy chỉ thêm năm cái bánh cuốn nhỏ, cỡ bằng bàn tay trẻ con, đủ cho mỗi đứa một cái.
Suất đúng sức ăn của Phán Phán và Điềm Điềm. Lát nữa cô sẽ dò ý bà nội, nếu bà đồng ý cho hai đứa nhỏ tiếp tục ăn bột mì trắng thì nhất, còn nếu cô sẽ nghĩ cách kiếm tiền mua cho các con ăn.
Chị dâu hai trong nồi, ngó chạn bát:
Vợ thằng ba, bột mì trắng chỉ mấy cái thôi ? Chà, đàn ông mới mất là vợ thằng ba học thói gian xảo , còn giấu lương khô nữa cơ đấy. Chị vẫn luôn bảo Lâm Thúy ở nhà ăn vụng, giấu đồ ngon mà chị dâu cả chẳng tin, hừ!
Lục Bình do dự một chút, giật lấy hai cái bánh cuốn bột mì tay và em trai bỏ rổ, với Lâm Thúy:
Thím ba, cái để cho hai em ăn , bọn cháu cần ăn . Cậu bé lấy hai cái bánh ngô nhét tay em trai.
Cậu em Lục An mếu máo, rau cũng chẳng buồn ăn, cầm hai cái bánh ngô chạy thẳng ngoài:
Em chơi đây. Lục Bình lập tức cầm bánh ngô đuổi theo, quên nhổ vài cây hành trong sân mang theo ăn kèm.
Ra khỏi cửa, nhóc nhíu mày:
Lục An, em cái bộ dạng gì thế hả? Lục An thút thít rơi nước mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-xinh-dep-nam-choi-cung-thang/chuong-11.html.]
Ông bà nội đều cho ăn, cho? Ông bà nội bảo hai em thể ăn bột mì trắng, còn em lớn thì ăn một miếng bột mì trắng ăn kèm bánh ngô là . Cậu bé còn miếng nào cơ mà!
Lục Bình bảo:
Em thấy thím ba chỉ bấy nhiêu thôi ? Anh em hồi nhỏ ăn bột mì trắng đến tận sáu tuổi, giờ lớn thì cần ăn nữa, đợi Điềm Điềm với Phán Phán đủ sáu tuổi thì cũng mà ăn . Lục An vẫn phục:
Thím ba cố ý đấy, tí tẹo thế là tâm địa cho em ăn. Lục Bình :
Thím ba hạng đó, em thấy bánh ngô hôm nay ngon đặc biệt ? Trong đó trộn bột mì trắng đấy.
Vả chú ba mất , còn lương gửi về, trong nhà cũng chẳng tiền để trợ cấp bột mì trắng nữa, lấy mà ăn tùy tiện? Chú ba sống c.h.ế.t rõ, công xã bảo hy sinh nhưng ông bà nội tin. Lục Bình từ nhỏ thần tượng chú ba, định lớn lên sẽ bộ đội giống chú, giờ nghĩ đến việc chú thể còn nữa, bé cũng buồn lắm. Lục An vẫn thấy uất ức:
Em ăn bột mì trắng, em thích ăn bánh ngô, rát cổ lắm. Lục Bình hứa:
Đợi nghiệp cấp hai sẽ xuống đồng kiếm điểm công đổi bột mì trắng cho em ăn. Lục An lúc mới vui vẻ trở :
Anh, nhớ giữ lời đấy nhé.
Trong nhà, mắt chị dâu hai cứ đảo quanh liên tục, tay thì cầm cái bánh cuốn của con gái , bảo là mang về cho nó ăn. Lâm Thúy thừa , phàm là thứ gì chị bảo mang cho con gái thì đều chui tọt bụng chị hết, con bé chẳng miếng nào. Lâm Thúy dĩ nhiên quản, chuyện của con nhà , một ngoài như cô xen gì.
Ăn cơm xong, Lâm Thúy sân xới đất, cô tiếp tục sửa luống rau, cô trồng rau! Cô tính kỹ , cô sẽ trồng thật nhiều hướng dương, thứ tốn diện tích thể cảnh, hạt hướng dương dầu, rang lên ăn thơm, bổ sung dưỡng chất cần thiết cho cơ thể.
Chị dâu hai nhai bánh ngô chằm chằm vòng eo mảnh mai và vòng ba đầy đặn của Lâm Thúy mà bĩu môi. Cái vợ thằng ba suốt ngày chỉ giỏi bộ tịch, mặc đồ vá chằng vá đắp mà cái m.ô.n.g cứ lắc lấy lắc để, đàn ông mất thì còn định lắc cho ai xem? Nằm bẹp mấy ngày việc, giờ xới đất định diễn cho ai coi đây? Cô mà xới đất ? Cô vung nổi cái cuốc lớn đó ? Hay là uốn éo cho đàn ông nào trong nhà ?
Trong lòng thì c.h.ử.i bới, nhưng miệng chị dễ :
Vợ thằng ba, cô xới đất gì thế? Đợi ăn xong bánh ngô xới giúp cho. Chị xưa nay chỉ cái mồm miệng đỡ chân tay, chẳng bao giờ thật. Ví như lấy của nguyên chủ miếng vải, miệng thì bảo sẽ trả, nhưng đến lúc chị cũng chẳng đưa. Nguyên chủ lấy hết can đảm hỏi một câu liền chị chặn họng: "Chuyện nhỏ nhặt thế mà cô cũng nhớ, hèn gì bảo cô tâm tính hẹp hòi", vì thế mà nguyên chủ ít uất ức một .
Lâm Thúy sẽ thèm chấp chị dâu hai, cô chỉ quyết định từ nay về một chút lợi lộc cũng để chị chiếm ! Chị lấy bao nhiêu lợi lộc của nguyên chủ, cô sẽ đòi bằng sạch! Đều là chị em dâu cả, ngày tháng còn dài mà.
Chị dâu cả thì khác, chị nhét nốt cái bánh ngô thứ tư miệng sải bước :
Ôi trời, vợ thằng ba, sức khỏe cô mới khá hơn một chút, đừng việc nặng nhọc thế , để ! Chị giật phắt cái cuốc lớn tay Lâm Thúy, hì hục xới đất, suýt chút nữa Lâm Thúy ngã nhào. Người đúng là sức khỏe, một nhát cuốc bằng Lâm Thúy hì hục cả buổi!
Lâm Thúy: "..." Chẳng trách chồng cưới cho cả một cô vợ cao lớn vạm vỡ như ! Nhìn cái sức lực kìa, ngưỡng mộ thấy sảng khoái là thế nào nhỉ?
Chị dâu cả vóc dáng cao lớn giống Phương Địch Hoa, nhưng đen và thô hơn, khuôn mặt to tròn đen nhẻm, tướng mạo bình thường nhưng giọng thì lớn.