Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:21:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cứ đợi đấy, cái đồ t.ử tế, mày sẽ kết cục ..."

Tiếc là bác cả Lâm chẳng cho cô cơ hội hết, ngay cả đôi giày chân cô bác cũng lột sạch, đẩy thẳng cô ngoài.

Lâm Thúy lạnh lùng quan sát, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Cái kẻ gây tổn thương cho Phán Phán, Điềm Điềm và cha Lâm là Tôn Hiểu Hồng rốt cuộc cũng cút xéo . Nhìn qua thì nhà họ Lâm chịu thiệt, nhưng thực tế là lãi lớn.

Ba trăm đồng đổi lấy tự do cho Lâm Nhảy, thoát khỏi một mớ rắc rối tiềm tàng, còn khiến trưởng thành hơn, quá xứng đáng. Bởi vì đàn ông trưởng thành là một chuyện huyền học, đến già vẫn chẳng điều, chỉ cần trải qua phong ba bão táp là sẽ lớn khôn ngay. So với những kiểu đàn ông đợi đến khi cha yêu "hy sinh" mới chịu trưởng thành, cái giá Lâm Nhảy trả vẫn còn quá nhỏ.

Cô vỗ vai Lâm Nhảy: "Kịp thời dừng , ngày vui của em còn ở phía ."

Lâm Nhảy nước mắt giàn giụa, vội lấy tay áo lau : "Chị..."

Lâm Thúy dặn: "... Mau đến đại đội giấy tờ ly hôn ."

Thời dân quê kết hôn cơ bản đến công xã lĩnh chứng, cứ dạm hỏi tổ chức tiệc rượu là xong, cùng lắm là đến đại đội một tờ hôn thư, chuyển hộ khẩu nhà gái sang để tính lương thực và điểm công ở đây. Ly hôn... tuy hiếm nhưng , cứ đến đại đội giấy ly hôn chuyển hộ khẩu nhà gái về chỗ cũ là xong.

Bác cả Lâm lượt cảm ơn những bà già đến giúp sức: "Đa tạ các bà hỗ trợ, thì thằng Nhảy nhà vẫn nắm thóp suốt thôi."

"Mẹ thằng Nhảy còn đang ốm nên nhà mời khách ngay , đợi ít nữa lựu trong vườn chín, bảo thằng Nhảy mang sang biếu từng nhà."

Mấy bà già bảo: "Thằng Nhảy là đứa thông minh, nhất định thi đỗ thợ lái máy kéo của công xã nhé, giúp đại đội cày cấy nhiều ."

" đấy, lo, Lâm Nhảy điều kiện thế , nhất định tìm t.ử tế, đừng để lừa nữa nhé."

Vợ bí thư cũng an ủi Lâm: "Mất tiền của để giải xui, tống khứ rắc rối thì ngày vui sẽ tới thôi. Bà cứ lo dưỡng bệnh , hôm nào chúng sang thăm."

Những phụ nữ khác cũng lục tục về lo cơm nước. Lâm Thúy nhà trò chuyện với cha một lát, thấy thời gian cũng muộn liền xin phép về. Mẹ Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô nỡ buông, bà đang cần một chỗ dựa tinh thần, và giờ bỗng nhận đứa con gái thứ ba bỗng nhiên lợi hại hẳn lên, sợ việc quyết đoán, bà vô thức nương tựa cô.

Lâm Thúy bảo: "Mẹ, yên tâm , con . Con bảo nuôi là sẽ nuôi , lo già ai phụng dưỡng ." Chỉ cần Lâm Nhảy chuyện gì gây hấn, Lâm sống thêm ba mươi năm nữa là chuyện bình thường. Đợi đến lúc mở cửa kinh tế, kiếm tiền dễ dàng hơn thì việc dưỡng lão càng vấn đề.

Mẹ Lâm gật đầu, gạt nước mắt. Bà đột nhiên cảm giác như tái sinh, ngọn núi đè nặng đầu bấy lâu dời . Từ nay bà thể danh chính ngôn thuận chủ cái nhà ! Cảm giác thật là tuyệt!

Bà bỗng dưng thấy khỏe hẳn : "Đừng vội về, để mì sợi cho các con ăn. Chị dâu cả, chị đừng , nếm thử tay nghề của em, em mì sợi cừ đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-xinh-dep-nam-choi-cung-thang/chuong-121.html.]

Bà thấy nhẹ nhõm, chẳng còn đau đớn chỗ nào nữa, tự tay rút kim truyền dịch muống bàn tay , bước xuống giường đòi mì. Bà kéo bác cả Lâm: "Chị cả, chị cùng em nhé."

Bác cả Lâm đáp: "Thế để về lấy ít bột mì tinh sang đây."

Thấy tinh thần cha Lâm phấn chấn hẳn lên, còn chút vẻ suy sụp uất ức nào, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà như biến thành khác, mới thấy áp lực tinh thần bình thường của họ lớn đến mức nào. Lâm Thúy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sợ cha ở nhà bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ về chuyện ly hôn mất mặt, tiếc sính lễ, sợ nhà họ Tôn trả thù, thương Bảo Nhi tội nghiệp, cô liền cố ý khích cha : "Cha, chuyện nhà xong , cha chuẩn , hôm tới cùng Lâm Nhảy thi thợ lái máy kéo nhé."

Cha Lâm tuy giỏi bốc phét nhưng bảo thi thật thì cũng chột : "Cha từng tuổi ..."

Lâm Thúy tiếp lời: "Lại bao biện ? Chỉ cần cho đăng ký thì cha cứ thử xem. Cha Lâm Nhảy mà đỗ một là nhà lãi , hưởng đủ điểm công, mỗi tháng hình như còn trợ cấp mười đồng, bao nhiêu loại phiếu khác nữa, bao nhiêu đang tranh sứt đầu mẻ trán đấy. Chị dâu cả nhà con cũng thi đấy."

Cha Lâm lập tức đổi giọng: "Thế thì cha cũng đăng ký thi thử, chê già là cha thi."

Lâm Thúy bảo: "Chúng con ăn cơm , về để kịp đăng ký đây, cha cũng mau đăng ký ."

Cha Lâm bế đứa cháu nội nhỏ, Lâm cầm hộp tiền và túi lương thực của gia đình, cả hai đột nhiên cảm thấy trút bỏ gánh nặng nghìn cân. Mẹ Lâm hỏi: "Ông , cái nhà là của chúng hả?"

Cha Lâm gật đầu: "Phải, là của chúng ."

Mẹ Lâm lén ngoài, sợ Tôn Hiểu Hồng : "Không còn mang họ Tôn nữa chứ?"

Cha Lâm nghẹn ngào: "Không mang họ Tôn, mang họ Lâm!"

Mẹ Lâm mừng rơi nước mắt: "Con gái giỏi quá, con trai cũng cứng rắn , chúng ..."

Cha Lâm choàng vai bà: "Sau chúng ăn cám ăn rau cũng vẫn là những ngày tháng ."

Nhà của chủ, ăn cám ăn rau cũng là ngày vui, ít nhất là chịu đựng sự hành hạ về tinh thần mỗi ngày nữa.

Về đến làng Lục Gia, Lâm Thúy nấu cơm, giục chị dâu cả mau đến đại đội đăng ký. Chị dâu cả bình thường thì xông xáo, việc của chị vô cùng nhiệt tình, nhưng đến lượt thì rụt rè, ngại dám . Lâm Thúy bảo chắc là cả cũng đăng ký , bảo chị đăng ký cho cả luôn, tiện thể hỏi xem giới hạn độ tuổi . Thấy Lâm Thúy cần giúp, chị dâu cả liền nhanh chân ngay.

Chị hỏi qua thì thấy giới hạn tuổi tác, nhưng ở đại đội cơ bản thanh niên từ mười bảy mười tám đến ba mươi lăm tuổi đăng ký, phụ nữ ít, già càng hiếm. Lâm Thúy thực nhất thiết bắt cha thợ lái máy kéo, chỉ là khích ông tham gia để ông rõ thực tế, hoặc là chăm chỉ học lấy một cái nghề, hoặc là bớt bốc phét .

Loading...