Phương Địch Hoa vốn chuyện hôm nay công xã cho những trúng tuyển nhận thịt, bà cứ ngỡ cùng lắm chia hai cân là , ngờ ... nhiều thế !
Lâm Thúy cũng chạy , kinh ngạc vô cùng: "Chị dâu, chị cừ thật đấy! Chị là nhất luôn! Nhà bao lâu miếng thịt lợn tươi nào, giờ nhờ chị mà cả nhà mới ăn thịt đây. Thế mà chị còn bảo giỏi, chị còn giỏi đến mức nào nữa? Muốn vác cả con lợn về mới chịu hả?"
Chị dâu cả Lục Lâm Thúy tâng bốc lên tận mây xanh, ngớt miệng. Phương Địch Hoa giúp chị hạ đống thịt xuống. Chị dâu cả kể chuyện cha Lâm cho thêm thịt và móng giò: "Mẹ, đừng trách con nhé, con bảo lấy mà bác cứ nhất quyết cho bằng , còn bảo nhận là bác . Mẹ bảo bác từng tuổi đó mà mặt con thì con chịu nổi?"
Phương Địch Hoa bảo chị dâu cả chia đôi chỗ thịt, mang một nửa về bên ngoại. Chị dâu cả gạt : "Không cần , cha con ăn thì tự mà mua."
Bà Phương quát: "Gì mà cần? Bảo con mang thì cứ mang ."
Chị dâu cả lúc mới cắt một cân thịt kèm một cân sườn mang về nhà đẻ. Đã đưa nhà ngoại thì thể bỏ quên đứa con gái lớn đang ở bên nhà cô , chị cắt thêm một cân thịt nữa, mượn xe đạp của đại đội mang quà cho hai nhà.
Còn về phần cô con gái út, Phương Địch Hoa nhất quyết cho gửi. Con rể là giáo viên công xã, phiếu thịt hẳn hoi mà chẳng thấy biếu nhạc phụ miếng nào, giờ còn định mang thịt đến cho nó? Có mà mơ.
Lúc chị dâu cả đưa thịt, Phương Địch Hoa cùng Lâm Thúy đem năm cân thịt muối để dành, đợi đến mùa gặt mùa thu sẽ mang chia cho nhà ngoại món mặn. Lâm Thúy nhắc bà: "Mẹ, cha con giờ bác sĩ chân đất, chị dâu mới đỗ thợ máy kéo, thiếu những lúc cần đại đội giúp đỡ, là mời các cán bộ sang bữa cơm?"
Lục Thiệu Đường mất , ở đây cũng giúp đỡ gia đình nhiều. Bà Phương cũng ý định đó: "Phải đấy, chỗ móng giò, tai lợn với lòng già , thêm bộ chỗ sườn và một cân thịt nữa, nấu một nồi thật to, cả nhà cũng một bữa linh đình."
Nhà đông , một cân thịt chia mỗi hai miếng là hết sạch, nếu mời khách mà nhà ăn thì . Nhiều nhà thường dành đồ ngon cho khách, bản nỡ ăn, lũ trẻ khách ăn mà thèm thuồng, dễ những hành động khiến lớn mất mặt. Phương Địch Hoa thì thế, thì thôi, là thật nhiều để cả nhà cùng ăn, tránh việc ai đó ăn sinh lòng oán giận, tủi . Cùng lắm là ăn xong bữa thì cả nhà cùng ăn chay .
Lâm Thúy trêu bà: "Mẹ ơi, con nên nấu cực ngon ngon thôi ạ? Cực ngon thì con sợ ăn no quá tốn lương thực."
Bà Phương cô chọc : "Cứ nấu thật ngon , nhiều thức ăn lên, ăn ít cơm thôi." Nàng dâu thứ ba nấu ăn khéo, thức ăn ngon thì sẽ ăn thức ăn cơm cho đỡ tốn gạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-xinh-dep-nam-choi-cung-thang/chuong-128.html.]
Lâm Thúy đáp: "Tuân lệnh !"
Cô đem hết trình độ nấu nướng của , đỏ lửa cả hai bếp, một bàn thức ăn thịnh soạn. Nào là một chậu thịt kho khoai tây, một chậu sườn hầm nấm và miến, một đĩa lòng già xào ớt xanh, tai lợn và móng giò bóp tỏi cùng dưa chuột, canh sườn hải sâm, bí ngô xào lòng đỏ trứng, bánh trứng bí đỏ, trứng xào hẹ, cà tím hầm tương, xà lách sốt tỏi, rau xanh xào...
Vì mỡ lá nên Lâm Thúy rán lấy mỡ lợn, đựng hũ để ăn dần. Thịt ba chỉ cũng rán bớt mỡ để xào rau. Tối nay mới đúng nghĩa là một bữa cơm dầu mỡ thực thụ, chứ bình thường chỉ hai giọt mỡ láng nồi cho nước hầm suông.
Hương thơm ngào ngạt bay xa tận ba dặm, hàng xóm xung quanh ai nấy đều hít hà khen thơm, nhà chỉ cần ngửi mùi thơm thôi cũng thấy ăn cơm trắng ngon hơn hẳn.
Phương Địch Hoa bảo cả và hai Lục mời bí thư đại đội, đại đội trưởng và đội trưởng sản xuất sang uống rượu. Lục Thiệu Tài là kế toán, chẳng cần mời cũng tự mò sang. Những nhà thiết khác bà mời sang ăn nhưng cũng bảo nhà mang đồ sang biếu: nhà Hứa lão nàn, dì Lý, bà Khâu, bà Vương và hai hộ neo đơn trong làng.
Từ khi Hổ T.ử về, bà Vương coi nhà họ Lục như , thỉnh thoảng mang rau sang biếu, bà Phương tất nhiên quên đáp lễ. Những hộ neo đơn con cái cũng ông bà Lục thường xuyên giúp đỡ, đồ ngon cũng mang biếu vài miếng cho thơm miệng.
Bí thư đại đội xách theo hai chai rượu đế, đại đội trưởng mang một túi lạc rang muối, đội trưởng sản xuất cũng cầm mấy quả trứng vịt muối sang. Chỉ cái tên Lục Thiệu Tài là tay , miệng thì dẻo quẹo bảo đây là chú hai , nhà cả.
Vốn dĩ Lục Thiệu Tài định kéo cả vợ con sang ăn chực, nhưng Phương Địch Hoa chặn ngay ngoài cổng. Cái đồ tồi ! Thịt thì chỉ thế, nhà ăn còn chẳng đủ, ông định kéo thêm bốn năm miệng ăn nữa sang đây chắc?
"Thịt chia hết , chỉ còn một ít để đãi khách, các kéo đông thế sang thì bí thư với đại đội trưởng ăn cái gì?" Đồ tồi, ngày thường các mua thịt bao giờ chia cho chú hai miếng nào .
Triệu Mỹ Phượng cũng là giữ thể diện, thể để thèm thuồng mấy miếng thịt nhà chú . Với nhà bà trợ cấp từ thủ đô gửi về, thỉnh thoảng cũng thịt ăn nên đến mức quá thèm. Lục Trường Phúc còn định kiếm cớ sang để ngắm Lâm Thúy, bảo là thể mang cơm theo ăn nhưng xách tai lôi về. Thi thợ máy kéo còn đỗ, đúng là nhục mặt!
Khi khách khứa đông đủ, bữa tiệc bắt đầu. Đại đội trưởng khà khà: "Anh cả , thật là phúc. Ngay từ đầu bảo cưới cô con dâu cho là chuẩn cần chỉnh, thật là tiền đồ!"
Anh cả Lục mấy ngày nay quen dần với điều . Lúc đầu cũng thấy mất mặt, hổ, thậm chí chút đố kỵ, bực bội vì vợ lấn át. đó thấy vợ nào cũng vượt qua sát hạch một cách dễ dàng, vòng chọn lọc nào cũng nhất, còn thì trầy trật loại, buộc thừa nhận vợ giỏi. Khi thợ dạy dõng dạc báo thành tích, thấy vô cùng tự hào, vinh dự lây.