Đấy là vợ cơ mà!
Là cô vợ đen khỏe của đấy!
Về đến nhà, Phương Địch Hoa và ông cụ Lục cứ gọi là khen Lâm Thúy và chị dâu cả hết lời, trong làng cũng tấm tắc khen ngợi thôi. Bởi vì ai cũng Lâm Thúy cứ hễ lên xe là lái, còn giỏi hơn cả chị dâu cả, chỉ vì sức yếu vần nổi cái máy khổng lồ nên mới thi tiếp. So với họ, đám đàn ông ở Lục Gia Trang đều xếp hàng phía hết.
Anh cả Lục chẳng là ngây ? Trừ lúc ở trong buồng riêng tẩy não vợ theo kiểu " là đồ đàn bà đen khỏe, chê ", chứ ngoài sân chẳng dám thế nữa. Vì chỉ cần hé răng, Lâm Thúy mà thấy nhất định sẽ đốp chát ngay.
Trước đây nếu , vợ chắc chắn sẽ vô điều kiện bảo vệ chồng, còn giờ Lâm Thúy mắng , vợ những bênh mà còn hì hì. Anh cứ cảm giác vợ thích em dâu hơn cả thích . Chưa kể cha thấy càng mắng thậm tệ hơn, mắng hổ, bằng vợ mà còn bày đặt hạ thấp vợ. Anh đúng là... chỉ nuốt nước mắt trong.
Cũng may vợ vẫn là vợ , đối với vẫn lắm, tối đến vẫn giặt quần áo cho , xoa bóp cho , còn lén lấy rượu của cha cho uống, trộm kẹo của mấy đứa cháu cho ăn. Thôi kệ, ai gì thì .
"Cộp", chị dâu cả gắp cho một miếng sườn đầy thịt, gắp tai lợn, móng giò, thêm cả một miếng thịt kho tàu ba chỉ rung rinh mỡ màng. Chị dâu cả đẩy bát sang: "Cha nó , món thích đấy, ăn mau ."
Chị cũng tự tay kiếm thịt , cho chồng ăn nhiều một chút chồng chắc chắn sẽ gì. Chị dâu cả ghé tai thì thầm: "Cha nó cứ yên tâm, em kiếm tiền sẽ mua thịt cho ăn thường xuyên."
Anh cả Lục xúc động nghẹn ngào: "Vợ ơi, với quá."
Phương Địch Hoa cuối cùng chịu nổi nữa, mắng: "Đàn ông đàn ang gì suốt ngày đợi vợ kiếm thịt cho ăn, thể tự gương một tí ?"
Anh cả Lục ấm ức: "Con thi đỗ đấy chứ, tại đ.á.n.h trượt con đấy chứ."
Chị dâu cả lập tức đỡ cho chồng: "Mẹ, lái máy kéo mệt lắm, nhà con là học, chữ nghĩa, da dẻ trắng trẻo, ngoài để khói đen nó ám . Con đen sẵn sợ, cứ để con lo."
Phương Địch Hoa: "..." Thôi, ăn thịt tiếp đây.
Chị dâu cả gắp thịt cho Lâm Thúy, Điềm Điềm và Phán Phán, bảo bọn nhỏ ăn nhiều thịt mỡ . Lâm Thúy nấu nướng khéo, miếng thịt ba chỉ kho mềm đến mức tan ngay trong miệng, mỡ thơm mà ngấy, ngon tuyệt vời.
Lâm Thúy nở nụ ngọt ngào: "Cảm ơn chị dâu, chị là nhất, chị giỏi nhất luôn."
Chị dâu cả thẹn thùng: "Chỉ thím là dẻo mồm."
Anh cả Lục cứng đờ cả , trời đất ơi, em dâu thực sự tranh vợ với đấy chứ? Anh nhân lúc chú ý, cũng gắp một miếng thịt mỡ bát vợ, nhỏ: "Vợ ơi, là nhất."
"Oẹ~" Chị dâu hai cho buồn nôn đến mức trực oẹ . Cũng may tiếc miếng thịt ăn nên nỡ nôn, đành cố nén xuống.
Phương Địch Hoa hỏi: "Hay là tin vui ?" Nhà hai mới mỗi bé Thúy Thúy, bảy tám năm nay thấy tăm gì, cũng nên sinh thêm đứa nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-xinh-dep-nam-choi-cung-thang/chuong-129.html.]
Chị dâu hai đáp: "Con cũng nữa." Phương Địch Hoa gì thêm, chị bảo thì chắc là gì .
Phán Phán và Điềm Điềm bưng chén nhỏ cụng ly với bác gái: "Bác ơi, chúc mừng bác đỗ thợ máy kéo, bác là oai nhất làng luôn!" Chị dâu cả sướng rơn, cầm chén cụng lạch cạch với bọn nhỏ.
Lục Bình hớn hở, nhưng Lục An thì chút đố kỵ. Lục Bình cụng ly với em trai, hiệu bảo em cũng qua cụng với , nhưng Lục An ngại ngùng dám.
Lục Thiệu Tài uống quá chén: "Chú hai, cái... cái ngày tháng của chú đúng là... là..."
Bí thư ngắt lời: "Thôi thôi, uống say , hai mau đưa nó về ."
Rượu say cơm no, tán gẫu thêm vài câu về tương lai tươi sáng, nhóm bí thư cũng cáo từ về. Rời khỏi nhà họ Lục, đến đầu ngõ, bí thư và đội trưởng sản xuất vẫn nén nổi tiếng thở dài. Nếu Lục Thiệu Đường xảy chuyện thì mấy, hai ông bà cụ cố gượng mà trong lòng họ cũng thấy xót xa.
Ở xóm , lão Thường đầu làng ghen tị đến mức đau cả răng, á á á á, hai thằng con trai đều trượt vỏ chuối, trong khi con dâu nhà đỗ thủ khoa. Mẹ kiếp, cái con hồ ly tinh nhà họ Lục học cái thói nấu nướng giỏi thế, thịt kho kiểu gì mà cả làng ngửi mùi cũng đủ đưa cơm, lão cũng rót hai chén rượu nhắm với cái mùi thơm .
Rượu lời , lão Thường bắt đầu c.h.ử.i đổng: "Hai thằng đàn ông các bằng một đứa đàn bà nhà ! là..."
Thường Đại Chí phục: "Cái con nó chắc chắn lái xe từ ."
Lão Thường mắng: "Nó lấy chỗ mà học? Anh dạy nó trong mơ chắc? Đến còn chẳng lái nữa là!" Thường Nhị im thin thít dám ho he.
Tống Xuân Phương thấy chướng tai: "Cha, cha cũng cần tâng bốc nhà họ dìm hàng nhà thế chứ?"
Lão Thường quát: "Không văn hóa thì đừng dùng từ hoa mỹ." Từng đứa một lão phát bực.
Tống Xuân Phương từ nhà ngoại về vài ngày, Lục Gia Trang xảy bao nhiêu chuyện mới mẻ nên chuyện của chị cũng chẳng ai buồn nhắc nữa. Hơn nữa trong nhà nấu cơm cũng xong, con trai chị là Tiểu Cương thương ở chân, chị xót con nên đương nhiên về chăm sóc.
Lão Thường liếc hai cô con dâu: "Sau vợ thằng cả cũng đồng việc, để bà già ở nhà nấu cơm." Bà già nhà lão tuổi cao, mới nhà họ Lục cho tức đến đổ bệnh, thể đồng nữa.
Tống Xuân Phương cuống quýt: "Cha, con nổi ..."
Lão Thường gằn giọng: "Mẹ bệnh đến mức đó mà còn đồng, đành lòng ?"
Tống Xuân Phương đẩy đẩy chồng là Thường Đại Chí. Thường Đại Chí lí nhí: "Cha..."
Lão Thường quát: "Cha cái gì mà cha? Cái đồ bất hiếu, thấy đang bệnh ?"
Thường Đại Chí im bặt. Tống Xuân Phương tức tối bỏ buồng giận dỗi, nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành đầu đội nắng gắt mà đồng thôi.