Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng - Chương 141
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:48:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi bàn bạc xem nên xây bếp lò ở trống gian chính ở vách tường hai bên nhà thì thuận tiện hơn.
Bà Phương Địch Hoa quyết định: "Xây bếp lò chắc chắn chọn chỗ nào tiện ăn uống, chứ xa quá bưng bê thấy phiền ? Cứ xây ngay gian chính đây . Làm đường dẫn lửa vòng một chút mới dẫn ống khói, như sẽ b.ắ.n tia lửa điện ngoài, tránh hỏa hoạn. Dựng một cái ống khói thật cao để nó xả tro lên cao là xong." Ống khói mà thấp, tro bay đầy sân thì ngạt thở c.h.ế.t mất.
Lâm Thúy lập tức nịnh nọt: "Thế thì quá! là cách."
Ông cụ Lục thêm: "Vậy thì sẵn tiện dựng luôn cái lán che hiên."
Anh hai Lục nhắc: "Gỗ nhà mới xẻ dùng ngay , tìm đổi lấy ván phơi khô ."
Bà Phương chốt luôn: "Thế thì đổi, xem nhà ai vội thì đổi cho nhà một chút."
Tác phong việc của bà Phương Địch Hoa cực kỳ nhanh nhẹn, chẳng bao giờ trì hoãn. Ăn vội vài miếng cơm xong là bà bắt đầu góc tường lục tìm gạch đá tích trữ, bảo hai Lục tìm nhà nào trong làng xây xong để mua ít gạch ngói cũ, còn dặn đổi gỗ luôn.
Điềm Điềm và Phán Phán theo hai họ ngoài tìm ve sầu, còn Hứa Tiểu U thì , con bé vườn rau bắt sâu và châu chấu.
Ông cụ Lục buồng lén xem thư, xem xong cũng sững sờ. Thằng ba nhà ý gì đây? Bảo vợ nó cải giá ? Không đúng, là dựa tiền đề cô tưởng hy sinh, nếu cô rời khỏi nhà để lấy chồng khác thì cứ để cô tự do.
Thằng con thế nhỉ? Chẳng lẽ thằng nhóc khác ở bên ngoài ? Cha nó chứ, thế thì chẳng đáng ăn đòn ? Ông vội vàng kéo bà vợ một góc thì thầm.
Bà Phương liếc Lâm Thúy đang nhặt lá khô ở đằng xa, nhỏ: "Bình tĩnh , thằng ba thể hạng đó ? Đây chắc chắn là nó cảm thấy nhất thời về nên với vợ, cho con bé một cơ hội tự lựa chọn thôi."
Ông cụ Lục bấy giờ mới thở phào: " là quan tâm quá hóa quẩn, hiểu lầm thằng ba . Thế bà hỏi con bé ?"
Bà Phương bảo: "Không cần, nó chủ động với là . Hơn nữa chuyện mã chẳng cũng do nó ?" Ý bà là Lâm Thúy bảo thằng ba còn sống, thì đương nhiên sẽ lấy chồng khác.
Ông cụ Lục trong lòng vui mừng, nhưng nghĩ thở dài, thấy thiệt thòi cho con dâu, gả nhà mà chẳng khác gì góa phụ.
Hứa Tiểu U bên bắt sâu hăng hái, động tác nhanh nhẹn, ngay cả mấy con châu chấu nhảy cũng con bé tóm gọn. Lâm Thúy qua một cái, thầm nghĩ những đứa trẻ gia đình yêu thương, nhất là con gái, đúng là bẩm sinh nhạy cảm và hiếu thắng. Cô nếu cho Hứa Tiểu U việc con bé sẽ thấy hoảng sợ, nên cô cứ khen thêm vài câu. Thế là Hứa Tiểu U càng sức bắt sâu hơn.
Buổi tối, khi em Lục Bình dắt theo Điềm Điềm và Phán Phán thu hoạch đầy túi trở về, Lâm Thúy đập hết muỗi trong phòng. Mấy đứa nhỏ rửa ráy sạch sẽ ngoài sân xong là bà Phương xách lên giường, cho mặc quần đùi đeo yếm xếp hàng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-xinh-dep-nam-choi-cung-thang/chuong-141.html.]
Lâm Thúy sắp xếp cho Hứa Tiểu U ngủ giường . Cô căng màn sang hai bên, để Hứa Tiểu U ngủ ở phía đầu giường, cô ngủ giữa hai đứa con gái, còn Phán Phán vẫn phía ngoài Điềm Điềm.
Điềm Điềm ngủ ngoan, thể cuộn tròn bên cạnh cô cả đêm nhúc nhích. Phán Phán bề ngoài thì tướng ngủ , nhưng thực tế cả đêm cứ đ.ấ.m đá, nhào lộn, một vòng đến sáng thấy ngay ngắn gối. Để bé sát tường thì vướng víu múa may , nên bắt buộc ngủ phía ngoài để "xâm chiếm lãnh thổ", cái giá trả là muỗi đốt vài nốt.
Phán Phán kể nốt chuyện xui xẻo của thằng Hổ lúc tìm ve sầu, đầy hai phút ngáy khò khò. Cậu bé ngáp một cái là Điềm Điềm cũng ngủ . Hứa Tiểu U tuy ban ngày ngủ nhiều, nhưng giờ ngửi thấy mùi hương thanh khiết Lâm Thúy, chẳng hiểu cũng ngủ say ngay lập tức.
Lâm Thúy gọi bà Phương Địch Hoa sang. Bà Phương tắm xong, mặc chiếc áo vải rộng: "Có đủ chỗ ngủ ? Nếu chật quá thì để Phán Phán sang phòng ."
Lâm Thúy đáp: "Đủ ạ."
Cô khẽ: "Mẹ ơi, hôm nay Phán Phán mở hòm cho con xem mấy lá thư cũ."
Bà Phương vì con dâu xem thư cũ, chỉ bảo: "Bị ngấm nước hỏng hết , xem , con tìm gì ?" Bà hề nghi ngờ Lâm Thúy lấy tiền gì cả.
Lâm Thúy thì thầm: "Mẹ ơi, thấy đồ quý giá thì nên cất kỹ một chút ?"
Bà Phương bảo: "Mẹ khóa mà, tận hai cái khóa đấy."
Lâm Thúy: "... Phán Phán còn mở thì chìa khóa khác cũng tìm thôi. Mà dù chìa thì cũng cạy khóa mà?"
Bà Phương mấy bận tâm: "Ai dám đến nhà trộm đồ chứ? Chán sống ?"
Lâm Thúy cạn lời. Hiện tại đúng là thật, c.h.ế.t, ông nội mất, mắt bà nội cũng , đúng là chẳng ai dám bén mảng đến trộm. mà phòng bệnh hơn chữa bệnh chứ? Với , sợ nhất là chuyện bất trắc.
"Mẹ ơi, khoản tiền tuất đó cứ đem gửi , ngộ nhỡ kẻ liều mạng nào nhòm ngó thì ? Mẹ gửi , sổ tiết kiệm dù cũng dễ giấu hơn."
Chỉ cần giấu sổ tiết kiệm và con dấu ở hai nơi khác thì kẻ trộm lấy sổ cũng rút tiền.
Bà Phương trầm ngâm: "Khoản tiền đó trả cho chính phủ." Con trai thì tiền tuất tất nhiên lấy, thèm chiếm tiện nghi đó.
Lâm Thúy bảo: "Thế thì cũng cứ gửi , lúc nào trả thì rút trực tiếp. Mẹ ơi, con thấy nên rút tiền từ hợp tác xã tín dụng ở xã mang lên ngân hàng lớn thành phố mà gửi cho chắc chắn."
Trên huyện một ngân hàng nông nghiệp, đương nhiên an hơn cái hợp tác xã tín dụng nông thôn. Trong cốt truyện gốc, hợp tác xã tín dụng ở quê đột ngột vỡ nợ năm 77, thâm hụt tới hơn 11 vạn tệ. Sau đó cục thành phố xuống điều tra, bắt một kế toán và một thủ quỹ, kế toán t.ử hình, thủ quỹ lĩnh 12 năm tù. cuối cùng tiền chỉ truy thu một phần ba. Đó là tiền mồ hôi nước mắt của các đại đội gửi ở đó để chuẩn mua máy kéo, hạt giống, phân bón, t.h.u.ố.c trừ sâu. Nhiều cán bộ đại đội vì chuyện đó mà lo lắng đến đổ bệnh hoặc từ chức tạ tội.