Bà Phương Địch Hoa liếc xung quanh hạ thấp giọng: " gửi tiền, rút hết sạch , hôm nay lấy luôn ?"
Địch Hiểu Yến sững : "Bác ơi thế ạ, nhà việc gì mà cần dùng đến nhiều tiền thế?"
Họ đều tin Lục Thiệu Đường - trai nhất vùng hy sinh. Tuy Lục Thiệu Đường ít khi ở nhà nhưng cực kỳ nổi tiếng, từ tính cách hồi nhỏ cho đến ngoại hình đều xuất sắc. Nhất là lính kiếm ít tiền, hợp tác xã gửi tiết kiệm, tiếng lành đồn xa nên ai cũng và ngưỡng mộ. Cô Yến cũng thấy thương cho bà Phương. Cô sợ bà mấy đứa con trai khác ép chia tiền của Lục Thiệu Đường thì chúng mới chịu phụng dưỡng tuổi già.
Phương Địch Hoa đáp: "Không , định mang lên ngân hàng huyện gửi."
Địch Hiểu Yến thở phào: "Lãi suất ngân hàng huyện đúng là cao hơn bên cháu một tí, nhưng mà bác ơi, bác gửi tận huyện thì lúc rút gửi cực lắm, cứ để ở hợp tác xã cho tiện. Với đây là đơn vị của dân , dùng vẫn thấy gần gũi, yên tâm hơn chứ."
Bà Phương vẫn khăng khăng: "Cũng , nhưng cứ gửi lên huyện cơ."
là kiểu gì cũng lọt tai. Địch Hiểu Yến thấy thì khuyên nữa. Tuy nhiên, lúc hợp tác xã thật sự thể đưa ngay hai nghìn tệ cho bà , qua phê duyệt. Cô phiếu lĩnh tiền đưa cho phó giám đốc và kế toán, dự tính ba ngày là xong, bảo bà Phương lúc đó lấy.
lúc , phó giám đốc Tống Ưu Lương tới cùng kế toán Trạc, hai đang hớn hở. Vừa thấy bà Phương Địch Hoa, nụ mặt cả hai bỗng cứng đờ. Dù nhiều năm trôi qua, họ vẫn nhớ như in buổi chiều hôm đó bà mắng xối xả như thế nào.
Bà Phương liếc họ một cái chẳng thèm đếm xỉa. Hai gã định nặn nụ chào hỏi nhưng thấy bà lờ nên đành ngượng ngùng bước qua. Trong lòng bà Phương thầm nghĩ, con dâu ba đúng, cái hợp tác xã đáng tin. Hai cái gã mặt chuột tai dơi là chẳng hạng t.ử tế gì.
Hồi bà gửi tiền cũng thấy ngờ vực, bao nhiêu tiền cứ dồn một cuốn sổ, lỡ chúng nó nảy lòng tham thì ? Thế nên nhận tiền chuyển về, bà chỉ gửi một ít sổ, còn phần lớn đều giấu ở nhà. Lâu dần, bà còn tranh thủ đổi hết tiền cũ, tiền lẻ thành tờ "Đại đoàn kết" mệnh giá lớn, cố gắng lấy tiền mới. Kết quả là trong phong bì ở hòm gỗ vẫn còn hơn ba nghìn tệ nữa.
Sau khi bà Phương khỏi, Địch Hiểu Yến tìm kế toán Trạc hỏi xem mấy ngày thì duyệt xong phiếu rút tiền. Gã Trạc xem qua, sắc mặt biến đổi: "Bà rút hết sạch?"
Yến đáp: "Vâng."
Trạc quát: "Thế ."
Yến bật : "Chú Trạc , đây là tiền của bác Phương, rút lúc nào là quyền của chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-xinh-dep-nam-choi-cung-thang/chuong-145.html.]
Chú bảo mà tác dụng ? Gã Trạc bắt đầu cuống cuồng. Gã và Tống Ưu Lương mới bí mật thụt két một ít tiền, giờ trong sổ sách còn tiền mặt để trả cho bà Phương. Còn tiền khác thì chẳng các đại đội đến rút để mua t.h.u.ố.c trừ sâu, phân bón ? Lương thực vụ thu thu hoạch, đại đội bán thóc dư nên đương nhiên tiền gửi .
Còn một khoản tiền khác... chúng lén cho vay . Có những kẻ tín dụng vay tiền chính thống, hứa hẹn sẽ chia hoa hồng đậm, thế là gã và Tống Ưu Lương ... Số tiền đó tất nhiên cho thường vay, mà là cho mấy kẻ gốc gác ở thành phố. Đám đó đường dây ăn, bảo chỉ dùng vài ngày là trả.
Gã Trạc xoắn xuýt cả lên, lập tức tìm Tống Ưu Lương bàn đối sách. Tống Ưu Lương cũng ngờ bà già xưa nay từng rút tiền tự nhiên đòi rút sạch? Hay là bà ... cái gì ?
Trạc lắc đầu: "Không thể nào, mụ già nhà quê thì cái quái gì chứ?"
Họ Tống lo lắng: "Con trai bà chẳng lính ở thủ đô ? Bao nhiêu năm qua chắc chắn là sĩ quan lớn , nếu lương lậu phụ cấp nhiều thế? Chắc chắn quen rộng?"
Trạc bĩu môi: "Lần nhiều nhất gửi cũng chỉ năm mươi tệ, quan chắc cũng chẳng to tát gì . Với chẳng c.h.ế.t ."
Tống Ưu Lương trầm ngâm: "Trước mắt cứ tìm đại đội nào đó vận động gửi tiền để lấp cái khoản của bà ."
Trạc than: "Không , mấy hôm hỏi khắp ."
Thế là hết cách, Tống Ưu Lương bảo chỉ còn cách tự họ xoay xở thôi, tuyệt đối để giám đốc . Số tiền gần bằng với khoản hoa hồng bọn chúng đút túi . Gã Trạc xót tiền đứt ruột, kiếm tí tiền dễ dàng gì ? Gã còn đang định theo chân cái gã ở thành phố để đầu tư kiếm lời cơ. Người đó cửa lấy giấy phép mua thép loại đấy.
Hai gã thầm thì bàn bạc một hồi, gã Trạc bước . Vừa đến gần quầy giao dịch, gã phát hiện một cục giấy vo tròn đất.
"Đứa nào vứt rác lung tung thế !" Gã vẻ cán bộ mắng mỏ một trận, bộ giữ vệ sinh nhặt lên. Ngứa tay, gã tiện thể mở xem, kết quả thấy đó mấy chữ bằng bút than :
" luôn theo dõi ông." "Ông chạy thoát ." "Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt."
Gã Trạc giật b.ắ.n , tay run b.ắ.n lên, lập tức ném cục giấy cái thùng rác sắt bên cạnh. Đừng sợ, đừng sợ, chắc chắn gã . Gã về chỗ của , nhưng phát hiện gầm bàn một cục giấy y hệt!
Đứa nào trò ! Gã cúi nhặt giấy cố gắng liếc qua khe bàn để quan sát phản ứng của các nhân viên ở quầy, xem đứa nào trêu đùa , là theo dõi thật. Gã từ từ dậy, thấy vẫn bình thường, gì lạ cả.
Chẳng mấy chốc tìm gã ký tên đóng dấu. Gã bắt đầu soi chữ ký của , dường như ai nét chữ giống chữ bằng bút than . Gã thầm đoán: Nét chữ đó như , là học thư pháp và mỹ thuật, loại bút đó rõ ràng là bút chì than của họa sĩ.