Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-12-19 15:07:09
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão Thường nếm trải cái hương vị ngọt ngào của đặc quyền, khác khám bệnh nộp năm xu tiền phí chẩn đoán, còn gọi là phí đăng ký, tiền t.h.u.ố.c thì tính riêng.

thầy t.h.u.ố.c chân đất Trương Bội Kim là cháu họ lão, nên lão nộp.

Chứ lão già nhà họ Lục mà đến là nộp đủ.

Cái lão già lụ khụ mắc bệnh gì mà dạo cứ chạy lên huyện suốt.

Lão dặn cháu : "Sau lão già nhà họ Lục phía mà đến bốc thuốc, cứ xem cho kỹ , hỏi xem lão rốt cuộc ."

Trương Bội Kim đáp: "Chắc là lấy t.h.u.ố.c mắt cho bà nhà lão thôi, cháu thấy mắt bà dạo đỡ hơn nhiều ."

Lão Thường bảo: "Cứ hễ lão đến là hỏi cho nhẽ, về kể cho ."

Trương Bội Kim đồng ý, hỏi thăm tình hình thằng Cương.

Cái chân của Thường Tiểu Cương thì Trương Bội Kim chịu c.h.ế.t, bệnh viện huyện còn bảo sẽ thọt, đương nhiên càng cách nào, chỉ hỏi thăm vì tình nghĩa họ hàng.

Lão Thường tán gẫu thêm vài câu, hút xong một điếu t.h.u.ố.c mang theo tâm thái ưu việt của kẻ lấy t.h.u.ố.c tốn tiền khám mà rời .

Lão thẳng đến nhà đội trưởng.

Giờ vẫn đến bữa cơm, đội trưởng đang ở sân, hóng gió nhắm lạc rang uống rượu nhạt.

Ông một ngụm "khà" một tiếng đầy mãn nguyện, thấy lão Thường tới: "Có chuyện gì thế?"

Lão Thường tới xuống, thở dài.

Đội trưởng lật một cái chén nhỏ rót cho lão một chén: "Sao thế? Thằng bé ?"

Lão Thường quệt mặt một cái: "Cái chân chắc chắn là để di chứng ."

Đội trưởng chép miệng xót xa: "Thằng bé chịu khổ quá, tìm về ."

Lão Thường: " thế, tìm về ."

Cảm thấy khổ, nhưng những còn khổ hơn thì trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Con trai giỏi giang nhất của nhà còn chẳng còn, lão chỉ đứa cháu thọt chân, thấm tháp gì?

So với những nhà nuôi đứa con khờ đứa con điên, thì là gì ?

Chẳng là gì cả.

Chẳng qua chỉ là thọt chân thôi mà.

Đội trưởng cụng chén với lão, thêm một ngụm nữa.

Lão Thường uống theo một hớp, nhắc đến chuyện tặng thưởng: "Chuyện đúng lắm nhỉ, rõ ràng là cháu chịu tội, đồ đạc gửi cho cháu để an ủi?"

Đội trưởng sững : "Đây là bên công an biểu dương bọn họ mà."

"Ơ, thế thằng Cương nhà chịu khổ công ?"

"Tội phạm bắt , sớm muộn gì cũng ... ăn kẹo đồng thôi."

Thời lượng hình nghiêm khắc, tội lưu manh còn thể bắn, gã bắt giữ phụ nữ trẻ em thì chắc chắn là án t.ử hình chạy .

Công xã mà mở đại hội công khai xét xử, cả hội cùng xem b.ắ.n s.ú.n.g chứ.

Lão Thường bảo: "Chú em , gã đó ăn kẹo đồng thì thằng Cương nhà cũng lợi lộc gì , chân nó vẫn thọt đấy thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-xinh-dep-nam-choi-cung-thang/chuong-86.html.]

Đội trưởng phân vân: "Thế ý ông là ?"

Lão Thường: " thấy chuyện tính thế , tiền t.h.u.ố.c thang của thằng Cương gã đó trả, việc thằng Cương thọt chân ảnh hưởng đến chuyện kiếm công điểm, cưới vợ , gã đó cũng bồi thường."

Lão nhẩm tính sơ sơ cũng tầm ba năm nghìn đồng.

Đội trưởng há hốc mồm, gì: "Gã thợ hàn nồi đó cả gia tài chắc chẳng đào nổi mười đồng, ngoài việc b.ắ.n bỏ để gương thì hình như chẳng còn cách nào hơn."

Lão Thường: "Không, cứ bắt gã đào mỏ than kiếm tiền đền cho thằng Cương, bao giờ đền xong thì hãy cho ăn kẹo đồng."

Đội trưởng: " tận bảy hại cơ mà."

Lão Thường cuống lên: "Thằng Cương nhà t.h.ả.m nhất, bọn họ thọt chân ."

Lão bảo đội trưởng bàn với bí thư để lên công xã kiến nghị, bảo công xã gọi điện cho huyện và công an huyện Hoàng, yêu cầu tạm thời b.ắ.n gã mìn vội, bắt gã đền tiền .

Đội trưởng đờ , ông thực sự chẳng cách nào để đưa cái yêu cầu đó với công xã và công an.

Cuối cùng ông hiến kế: "Hay là, tự ông lên công xã..."

Lão Thường: "Chú em là cán bộ đại đội, lời trọng lượng..."

lúc , trưởng ban trị an đại đội từ công xã trở về.

Trưởng ban trị an là một quân nhân xuất ngũ, tầm ba mươi tuổi, ngày xưa lính thổi kèn nên cái giọng to kinh khủng, chẳng cần dùng loa cũng hét khí thế của cái loa phóng thanh, gọi là Đặng Loa Phóng Thanh.

"Mọi chú ý, xin thông báo một tin vui đại hỷ!"

"Đồng chí Lục Bảo Thành của làng Lục Gia chúng bệnh viện huyện bổ nhiệm bác sĩ ngoài biên chế!"

"Bệnh viện huyện cấp bằng, phép hành nghề y tại đại đội!"

"Mọi ai châm cứu, xoa bóp, cạo gió, giác chữa bong gân trật khớp gì thì cứ đến tìm ông !"

Ông cụ Lục cũng lúc từ huyện về tới nơi.

Hôm nay bệnh viện nhiều việc nên ông bắt kịp xe khách, may mắn quá gặp cái máy kéo chở than của công xã nên nhờ về.

Vừa làng thấy Đặng Loa Phóng Thanh đang gân cổ lên gào thét đầy nhiệt tình.

Ông cụ Lục: "..."

Làm gì mà phô trương quá .

Dân làng thấy ông về, ai nấy thi chúc mừng.

Lục nhị gia giỏi thật đấy, âm thầm lặng lẽ mà trở thành thầy t.h.u.ố.c chân đất luôn, cái công việc mà cầu còn chẳng , đúng là bản lĩnh thật.

"Sau bọn khám bệnh tiện quá , còn phiền nhị gia nhiều đấy."

Ông cụ Lục gật đầu liên tục: "Nhờ nể mặt thôi."

Chẳng bao lâu , lão Thường và đám đội trưởng cũng thấy.

Lão Thường cứ ngỡ tai vấn đề, ngoáy ngoáy lỗ tai: "Chú em, chú thấy gì ?"

Đội trưởng phấn khởi: "Anh Lục nhị bệnh viện huyện bổ nhiệm thầy t.h.u.ố.c chân đất của làng !"

Lão Thường cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân thẳng lên đỉnh đầu: "Cái gì? Không , !" Lão lập tức la oai oái: "Đại đội thầy t.h.u.ố.c chân đất là đàn ông , còn bày đặt thêm một lão già nữa? Có thêm thì cũng thêm phụ nữ chứ?"

Đội trưởng hiệu bảo lão bình tĩnh: "Không tranh , Lục nhị quản mảng Đông y, còn cháu họ ông quản mảng Tây y bốc t.h.u.ố.c tiêm phòng."

Lão Thường vẫn phục: "Lão đào tạo , lão thì cái gì về Đông y?"

Loading...