Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 119.

Cập nhật lúc: 2025-05-24 16:12:40
Lượt xem: 212

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bắt đầu từ vụ thu hoạch mùa thu ngày 15 tháng 9, đến kỳ nghỉ Quốc khánh rực rỡ sắc thu tháng 10, chớp mắt đã trôi qua nửa tháng. Mọi người vẫn đang tiếp tục tranh thủ thu hoạch ngoài đồng.

Lúc này, ai nấy đều như lột cả một lớp da, kể cả Chu Dã cũng không ngoại lệ.

Nửa tháng nay, họ hầu như không được nghỉ ngơi chút nào, đều phải ra đồng từ hơn ba giờ sáng, buổi trưa ăn xong được chợp mắt khoảng nửa tiếng rồi lại làm đến tối, thường thì đến tận bảy rưỡi mới về đến nhà. Ăn tối qua loa rồi tắm rửa, đổ người xuống giường là ngủ ngay.

Ngay cả Chu Dã, giờ cũng không còn hơi sức đâu mà thân mật với Bạch Nguyệt Quý nữa, thật sự là quá mệt mỏi.

Đừng nhìn anh là người sinh ra lớn lên ở đây, nhưng làm việc vất vả kiểu này cũng là lần đầu tiên trong đời anh trải qua. Trước kia dù có chăm chỉ làm việc đến đâu cũng chưa từng liều mạng đến vậy.

Thấy Chu Dã mệt mỏi như vậy, Bạch Nguyệt Quý cũng rất xót xa. Vì thế, cô thường xuyên nấu món ngon cho anh ăn, sau bữa tối còn đưa cho anh một ly sữa nóng để bổ sung dinh dưỡng trước khi ngủ.

Sữa bột mua về trước đó vẫn còn dự trữ, vốn định dành cho Đâu Đâu và Đô Đô, nhưng vì lượng thực phẩm mà Bạch Nguyệt Quý cung cấp rất đầy đủ, hai đứa trẻ gần như không cần uống sữa bột.

Hiện giờ hai bé đã hơn sáu tháng tuổi, Bạch Nguyệt Quý đã bắt đầu cho ăn dặm từ lâu, sữa mẹ chỉ còn là thức uống bổ trợ. Một ngày hai bé chỉ uống sữa hai lần, ban đêm ngoài một lần b.ú lúc nửa đêm thì gần như có thể ngủ liền một mạch đến sáng.

Vì vậy, phần sữa đó được dành lại cho Chu Dã để bồi bổ cơ thể. Còn những thứ có thể cho anh ăn, chẳng hạn như các món xào với mỡ động vật, hay dưa chuột, cà chua trồng trong vườn cũng đều được tận dụng.

Chu Dã không phải gặp may mắn vô cớ, mà cũng có thực lực thật sự. Vào giữa tháng 10, khi thu hoạch lúa mì xuân ở ruộng lúa mì, anh đã bắt được một con thỏ hoang.

Con thỏ này từ ruộng lúa mì lao ra, Chu Dã phản ứng cực nhanh, quét ngang một cú, con thỏ xám mập ú vì ăn lúa nhiều, đang làm tổ trong ruộng, liền bị anh đá bay lên trời. Nó xoay người giữa không trung rồi rơi xuống đất, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Chu Dã nhấc con thỏ lên, cảm thấy nó nặng trĩu, là con thỏ béo nhất mà anh từng thấy, đến thỏ rừng trên núi cũng không béo bằng nó!

“Anh Dã!” Lý Thái Sơn kích động không chịu được, “Anh sắp có thịt ăn rồi đấy!”

Những người khác cũng đến lúc này mới kịp phản ứng, đều cực kỳ ghen tị. Con thỏ phóng ra nhanh như tia chớp, họ còn chưa kịp chớp mắt đã mất hút. Không ngờ Chu Dã lại giỏi như thế, chỉ một cú đá là hạ được con thỏ.

Chu Dã cũng rất vui, cuối cùng cũng có thịt ăn rồi. Mấy hôm nay anh cảm thấy bụng không có một chút dầu mỡ nào cả.

“Cầm bát đến, tối nay mỗi người một bát!” Anh tuyên bố luôn.

Lý Thái Sơn reo lên: “Anh Dã oai phong!”

Cố Quảng Thu, Lý Phong Thu cùng những người khác bật cười, nhưng ai nấy đều phấn chấn hẳn lên, ai cũng mong mình cũng sẽ bắt được một con như vậy.

Nhưng không có nữa, chỉ có duy nhất con này rơi vào tay Chu Dã.

Việc muốn chia thịt cho người khác, Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn không phản đối, ngược lại còn rất tán thành. Cô vốn không ủng hộ chuyện ăn một mình, vì ăn một mình khó mà phát tài được.

Cũng bởi vậy mà nhân duyên của Chu Dã ngày càng tốt. Khuyết điểm của anh rất rõ ràng, nhưng ưu điểm cũng rất nổi bật, anh không quá coi trọng vật chất.

Thịt ở thời buổi này rất quý giá, nhưng anh vẫn sẵn lòng chia sẻ. Có cho đi thì mới có nhận lại.

Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu, Lý Phong Thu, cùng với Lý Đại Sơn, Lý Đại Hải và Đào Ngõa Phiến nhà bác Đào, đều làm cùng một ruộng lúa mì khi đó, nên mỗi người đều được một phần, một bát, gồm nửa khoai tây, nửa thịt thỏ.

Khoai tây ngấm đẫm nước sốt thịt thỏ kho đỏ, thơm nức mũi, Bạch Nguyệt Quý còn nấu thêm nhiều nước sốt hơn để chan cơm, hương vị ngon không tả xiết.

Sau khi chia phần cho mọi người, phần còn lại Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý giữ lại ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-119.html.]

Nhờ có con thỏ này, tinh thần cả nhóm Chu Dã như được nâng lên đáng kể, làm việc cũng thấy có sức hơn hẳn.

Chỉ tiếc là thỏ ngoài ruộng thì hiếm, chỉ bắt được mỗi con này. Người khác cũng từng thấy thỏ, nhưng nó chạy quá nhanh, chẳng ai bắt được.

Sau khi thu hoạch lúa xong, chiến trường thu hoạch chuyển sang ruộng ngô. Bẻ ngô cũng không phải việc nhẹ nhàng gì, bẻ cả ngày, cánh tay như không còn là của mình nữa.

Những lao động khỏe mạnh thì đi bẻ ngô, còn người già và phụ nữ mang thai không tiện làm việc thì đến gỡ hạt ngô giúp.

Khi làm công việc này, Bạch Nguyệt Quý cũng mang theo cả Đâu Đâu và Đô Đô cùng đến giúp một tay. Vì còn phải chăm sóc hai đứa trẻ, lại phải nấu nướng lo ăn uống, nên mỗi ngày cô chỉ được tính ba công điểm, mà đó là nhờ cô gỡ hạt ngô rất nhanh.

Nếu là trước đây, có lẽ việc Bạch Nguyệt Quý mang con theo đi làm đã bị người ta chế giễu rồi. Nhưng giờ thì khác, danh tiếng của cô và Chu Dã ngày càng tốt. Tuy bị mang tiếng là không biết tằn tiện, tiêu hoang phí, nhưng họ phá của là phá của nhà mình chứ có phải của ai khác đâu, chẳng liên quan gì đến người ngoài.

Hạt Dẻ Rang Đường

Hơn nữa, có gì tốt họ cũng đều san sẻ với những người thân quen, ai nấy đều thấy rõ điều đó.

Ví dụ như bác gái Tôn khó tính, cũng bởi lần trước Bạch Nguyệt Quý không lấy tiền trứng gà của bà, lại còn tặng thêm một hũ mật ong, nên bà có ấn tượng rất tốt về cô.

Chỉ là bà không biết, ấn tượng của Bạch Nguyệt Quý về bà thì rất bình thường.

Thím Đào thì khỏi phải nói, từ lâu đã quý mến Bạch Nguyệt Quý rồi.

Còn bà đỡ Lý, vì giờ không ai sinh con nên bà không được mời đi đỡ đẻ, cũng đến đây giúp gỡ hạt ngô.

Mẹ của Thái Sơn và thím Trương thì không có mặt ở đây, họ tham gia các công việc khác. Còn Trương Xảo Muội hiện đang ngồi ngay tại đám ngô này để gỡ hạt.

Bụng của Trương Xảo Muội đã bắt đầu lộ rõ.

“Nhẩm tính ngày, chắc là đến Tết thì sinh đúng không?” Bà đỡ Lý lên tiếng.

“Vâng ạ.” Trương Xảo Muội mỉm cười đáp.

Thím Đào vừa gỡ ngô vừa nói: “Giờ thì đỡ rồi, có Quảng Thu chống lưng cho cháu, chẳng cần phải cực khổ như trước nữa. Nhớ hồi trước, lúc này cháu còn cùng cánh đàn ông liều mạng đi kiếm công điểm. Có lần còn bị người ta khiêng về cơ mà.”

“Thật có chuyện vậy à?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Có chứ! cháu không biết hồi đó con bé cố gắng đến mức nào đâu, nhìn mà thấy xót.”

Trương Xảo Muội cười nói: “Cũng không có gì to tát cả.”

Bạch Nguyệt Quý liền nói: “Sao lại không? Năm ngoái cưới, năm nay mới có bầu, chuyện này không thể không liên quan đến việc chị cố gắng quá mức trước đó.”

Cũng không biết có phải do chế độ ăn uống và mức độ vận động của người thời này hay không, mà chuyện mang thai diễn ra rất dễ dàng. Ba, bốn tháng mới báo có tin vui đã là muộn, bình thường là vừa cưới tháng đầu, tháng sau đã có biểu hiện rồi, tốc độ phải nói là chóng mặt.

“Đúng vậy, thím còn lo cháu có để lại di chứng gì không ấy, may mắn là không sao.” Thím Đào cũng tiếp lời.

Trương Xảo Muội lại cười.

Nhưng đúng là, vụ thu hoạch hè và vụ thu hoạch mùa thu năm nay, từ khi cô ấy biết nhận thức đến nay, đây là lần nhẹ nhàng nhất.

Bởi vì giờ đây, mọi việc đều có Cố Quảng Thu gánh vác thay cô ấy, không đè nặng lên vai cô ấy nữa.

Hồi trước, cô ấy không có chỗ dựa nào như thế, chuyện gì cũng phải tự mình cáng đáng, nên thật sự là liều mạng mà làm, dù có mệt hay khó chịu cũng ráng chịu đựng!

Loading...