Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 141.
Cập nhật lúc: 2025-05-25 16:27:22
Lượt xem: 193
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban ngày là chị dâu Lý đến chơi, đến tối thì thím Trương sang nhà ngủ ở gian tây.
Chu Dã trước khi ra ngoài còn đặc biệt gọi bà đến, vì anh và lão đội trưởng cùng mấy người khác phải ngủ lại ngoài đó.
Mua lợn con thì phải đến tận vùng ngoại ô thành phố. Tuy có mượn được máy kéo của công xã để chở đi, nhưng máy kéo này thì đúng là “chậm như rùa bò”, chạy cực kỳ chậm.
Chu Dã còn hỏi liệu có thể đi nhanh hơn không.
Tài xế đáp tỉnh rụi:
“Muốn nhanh gì nữa, đây đã là tốc độ tối đa rồi. Anh nên thấy may mắn là đến giờ nó còn chưa c.h.ế.t máy đấy.”
Chu Dã co giật khóe miệng:
“Còn có thể c.h.ế.t máy nữa sao?”
“Chắc chắn rồi! Hôm nay là do mấy người gặp may.” Bác tài lái máy kéo vừa nói vừa thản nhiên tiếp tục lái.
Lão đội trưởng, kế toán và Lý Đại Hải đều quay lại nhìn Chu Dã, trong lòng ba người đều rất hài lòng, mười điểm công bỏ ra đúng là xứng đáng.
Chu Dã tiếp tục trò chuyện với bác tài, mồm miệng khéo léo, gọi người ta là “kỹ thuật viên lành nghề” liên tục, khen ngợi hết lời.
Bác tài vui đến cười suốt dọc đường, cảm thấy cậu thanh niên này vừa chân thành lại vừa biết ăn nói, đúng là nói trúng tim mình.
Đội trưởng, kế toán và Lý Đại Hải đều thầm bội phục.
Đúng là khéo ăn khéo nói, đã vậy còn không dài dòng lê thê. Không chỉ bác tài thích nghe, mà đến cả bọn họ cũng nghe mà thấy cuốn theo.
Một quãng đường dài và xa như vậy mà không ai cảm thấy mệt mỏi, tất cả nhờ vào cái miệng của Chu Dã.
Vì vậy, ba người quyết định nhất trí, phải tận dụng triệt để giá trị của mười điểm công này.
Đến lúc mặc cả mua lợn con thì để Chu Dã đảm nhiệm.
Chu Dã lúc đó vẫn chưa biết gì. Nhưng đến khi tới trại chăn nuôi ngoại ô, vừa nghe nói mình phải ra mặc cả, thì lập tức hiểu ngay là đã “lên thuyền cướp biển” rồi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Nhưng còn cách nào khác? Đành phải hỏi đội trưởng và kế toán mức giá trần, rồi bắt đầu “ra trận”.
Chỉ là giá lợn con ở đây đã được định sẵn, hoàn toàn không có không gian mặc cả. Ngay cả nhân viên trại chăn nuôi cũng không có quyền quyết định.
Thế nhưng, nhờ tài ăn nói ba tấc lưỡi không xương của Chu Dã, không cần tự tay chọn lựa gì, mấy nhân viên ở đó đã chủ động chọn ra những con lợn con khỏe mạnh nhất cho bọn họ.
Toàn là lợn con lớn tháng hơn, chắc nịch và dễ nuôi.
Đội trưởng, kế toán và Lý Đại Hải dĩ nhiên cực kỳ hài lòng.
“Ui chà, anh Phùng, trại chăn nuôi của các anh còn có chó con nữa hả?”
Khi đã chọn heo gần xong, Chu Dã tình cờ thấy mấy con ch.ó con, mắt sáng lên, liền ôm lấy một con và hỏi.
Anh Phùng mà anh nhắc đến chính là nhân viên trại chăn nuôi – Phùng Cương.
Phùng Cương ôm con lợn cuối cùng ra, cười nói:
“Vừa mới sinh mấy ngày thôi. Nếu cậu thích thì mang một con về nuôi.”
“Thật không?” Chu Dã vui mừng:
“Vậy em không khách sáo nữa đâu nha, mang về nuôi cùng hai đứa con trai, để nó lớn lên cùng tụi nhỏ, bảo vệ tụi nó.”
“Được, chuyện này tôi có thể quyết luôn, tặng cậu đó.” Phùng Cương cười đáp.
Thế là ngoài mớ lợn con, Chu Dã còn ôm thêm một con ch.ó con lông nâu mang về, giao cho Lý Đại Hải mang đi cùng.
Thật ra Chu Dã muốn về trước, nhưng vì anh quá “đa năng”, đội trưởng và kế toán nhất quyết không cho anh đi, chỉ cho Lý Đại Hải và bác tài về trước trong đêm, mang lứa lợn con về cho các đội viên rút thăm, không được trì hoãn.
Chỉ tiếc vận khí không tốt, giữa đường máy kéo c.h.ế.t máy thật.
Lý Đại Hải ngửa mặt nhìn trời:
“…… Quả nhiên không có Chu Dã thì không được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-141.html.]
May mà bác tài lái máy kéo đã quen với chuyện này rồi, chỉ mất hơn nửa tiếng sửa xong, tiếp tục lên đường.
Còn Chu Dã thì cùng đội trưởng và kế toán ở lại thành phố thuê nhà khách nghỉ một đêm.
Sáng hôm sau, họ lại tiếp tục đến vùng ngoại ô của thành phố kế bên để mua dê con.
Lần này Chu Dã đã có chuẩn bị, mang theo mấy hộp hoa quả đóng hộp để biếu nhân viên trại chăn nuôi, như lời cảm ơn rồi mới chính thức bắt đầu chuyện mua bán.
Chu Dã lấy ra đủ loại giấy tờ do công xã cấp, trình bày mục đích muốn mua dê con.
Dê con cũng không hề rẻ, nhưng vẫn như lần trước, có Chu Dã thì chọn được toàn những con dê khỏe mạnh, lanh lợi.
Kế toán nhìn thấy Chu Dã nói chuyện rất thân thiết, hòa nhã với nhân viên trại, liền quay sang nói với đội trưởng:
“Sau này lên huyện họp, mang cậu ta theo đi, để đi cùng Đại Hải. Sau này chắc chắn Đại Hải cũng không theo kịp cậu ta đâu.”
“Muốn thì tôi cũng muốn, nhưng cậu ta không có lý lịch chính trị tốt.” Đội trưởng tiếc nuối, tối qua ông vừa mới nghĩ tới chuyện này.
Giờ mấy chuyện như vậy bị xét rất chặt. Người từng vào tù thì bị hạn chế nhiều lắm.
“Thế thì sao chứ? Có phải do cậu ta phạm tội đâu, chỉ là thay người khác chịu tội thôi mà.” Kế toán nói.
“Nhưng việc cậu ta từng ngồi tù là sự thật, chỉ cần cấp trên xuống điều tra là biết ngay.” Lão đội trưởng nói,
“Trong thôn có không ít người ganh tỵ với cậu ta, nếu lại gặp chuyện tốt gì rơi trúng đầu, thật sự sẽ khiến người ta phát bệnh đỏ mắt mất. Cứ để vợ chồng nó sống yên ổn ở quê là được rồi.”
Muốn thì vẫn muốn, nhưng tốt nhất là tránh việc sinh chuyện.
Dù gì bây giờ cũng đang dẹp bỏ mê tín phong kiến, mà Chu Dã lại có biệt danh “Chu Phúc Tinh” tính ra thì thôi đi cho yên.
Anh kế toán cũng không nói thêm gì, vì lời của đội trưởng cũng chẳng phải vô lý.
Một khi người ta ganh ghét rồi, sống cũng chẳng yên ổn nổi, trong khi con của Chu Dã còn nhỏ thế kia.
Chu Dã thì chẳng hay biết gì những chuyện này. Việc mua dê con và thuê xe chở về đều do một tay anh lo liệu, lão đội trưởng và anh kế toán không cần ra mặt gì cả.
Mấy người cùng ngồi xe máy kéo chở về, đem theo mười lăm con dê con của đội.
Khi về tới đội Ngưu Mông thì cũng đã là buổi chiều, mà giờ quay lại thì cũng muộn rồi, nên lão đội trưởng nhiệt tình mời bác tài về nhà mình ở tạm một đêm.
Hai anh em Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà đều đã dọn ra ở riêng, nên nhà rộng rãi, thừa chỗ ngủ.
Bác tài cũng không khách sáo, còn đưa luôn tem phiếu lương thực và ít tiền ăn ở.
Sắp xếp ổn thỏa cho bác tài xong, đội trưởng mới có thời gian hỏi Lý Đại Hải tình hình bên lợn con thế nào.
May mà mọi việc đều suôn sẻ.
Vì tất cả đều làm theo đúng quy trình đã định trước: những ai đăng ký nuôi lợn đều phải rút thăm chọn số, kể cả mẹ ruột của anh – bác gái Tôn – cũng không ngoại lệ.
Ai rút được số 1 thì chọn đầu tiên, số 2 chọn thứ hai, cứ thế lần lượt đến con lợn cuối cùng.
Vì chuyện này mà bác gái Tôn còn từng chỉ tay vào mặt con trai mình mà mắng chửi.
Bà vốn đang đắc ý tưởng được ưu tiên chọn trước, ai ngờ con trai không nhường!
Còn Chu Dã thì chẳng mấy quan tâm đến những chuyện đó.
Vừa xuống xe máy kéo, chào hỏi mấy người xong là anh vội vàng chạy về nhà ngay.
Lâu như vậy không gặp vợ con, anh nhớ muốn c.h.ế.t rồi!
Trên đường về, anh gặp thím Trương đang gánh hai thùng nước, mang theo cả đậu đã ngâm sẵn, chuẩn bị đi xay làm đậu phụ.
“Hôm qua thím có đến nhà cháu ngủ không ạ?”
“Có chứ. Cháu yên tâm đi.” Thím Trương rất thích tính cách thương vợ thương con của Chu Dã, thấy người đàn ông như vậy là biết không tệ.
May mắn thay, con rể bà cũng giống vậy.
“Vậy là tốt rồi.” Chu Dã cười, “Thím có rút được con lợn nào ngon không?”
“Có chứ! Thím rút được số bốn, là người thứ tư được chọn đó!” Thím Trương cười tươi rói.