Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 221.

Cập nhật lúc: 2025-06-02 02:49:47
Lượt xem: 169

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Nguyệt Quý còn viết chữ “Thành” cho Chu Tam Đản xem, cậu bé nhìn rồi học theo, rất nhanh đã nhớ và viết được.

“Cái tên này hay thật đấy!” Chu Tam Đản lặp lại cái tên mới của mình, về nhà rồi mà mợ vẫn không nhịn được tán thưởng.

Chu Thành, chữ “Thành” trong “thành công”, nghe là đã thấy có ý nghĩa, hơn cái tên “Tam Đản” quá nhiều.

Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ:

“Hy vọng sau này đứa nhỏ này sẽ thật sự có thành tựu.”

Còn nói về Chu Tam Đản.

Sau khi có cái tên mới là Chu Thành, cậu bé bắt đầu trịnh trọng công bố với mọi người xung quanh, không cho ai gọi mình là Tam Đản nữa.

Ra ngoài gặp bạn bè thì nói trước, về nhà cũng phải tuyên bố cho rõ ràng.

Mẹ của cậu bé – Chị Dâu Chu, bận cả ngày đã mệt nhoài, căn bản chẳng có tâm trạng nghe mấy chuyện này, vừa nghe cậu nói đã gắt:

“Tên gì mà Chu Thành! Tam Đản không phải thuận tai hơn à?!”

“Con không muốn gọi là Tam Đản nữa, nghe không hay chút nào! Con tên là Chu Thành, sau này mọi người phải gọi con như vậy. Ai gọi con là Tam Đản nữa, con sẽ không thèm đáp!” –Chu Tam Đản cứng rắn đáp lại.

Chu Xuyên thì hỏi:

“Chữ Thành nào thế?”

“Chữ Thành trong “thành công”! Sau này con muốn trở thành người thành công!” Cậu bé đầy khí thế.

Chu Xuyên nghe vậy thì hỏi tiếp:

“Tự dưng sao lại muốn đổi tên? Ai đặt cho con vậy?”

Chu Tam Đản đáp nhanh:

“Con nghe trong lúc học, thấy thích chữ này, nên muốn lấy làm tên của mình!”

Chu Xuyên cũng không phản đối:

“Thế thì được, tên chính là Chu Thành, tên gọi ở nhà vẫn là Tam Đản.”

Chu Tam Đản nghe vậy cũng không tranh cãi nữa.

Chị dâu Chu thì không buồn quan tâm, nhưng lại không nhịn được hỏi:

“Mấy hôm nay con cứ sang bên đó chơi, có thấy thím nhỏ viết bài không?”

“Mẹ hỏi cái này làm gì?” Chu Tam Đản nhìn mẹ.

“Cái dạng bài đó, con bây giờ có viết được chưa?” Chị dâu Chu không giấu nổi tâm tư.

Gửi con đi học là vì cái gì?

Không phải để con nên người, có tiền đồ sao?

Nếu con trai mà viết bài kiếm được tiền như Bạch Nguyệt Quý, thì chị ta chẳng cần đi làm làm gì, cứ ở nhà đợi dưỡng lão là được rồi!

Chu Tam Đản còn chưa kịp trả lời, thì Chu Xuyên đã mỉa mai:

“Nó mới học được mấy hôm mà em đã mơ tới chuyện đó rồi à?

Muốn viết bài kiếm tiền như nhà lão Nhị, không học mười năm thì đừng có mơ!”

“Mười năm?” Chị dâu Chu kinh ngạc.

“Không nghe trên sân khấu người ta hay nói à? Ngày xưa muốn thi đỗ trạng nguyên cũng phải “mười năm đèn sách”.

Nhà lão Nhị bây giờ mà đặt vào thời cổ đại, e là nữ trạng nguyên rồi còn gì!” Chu Xuyên vừa uống nước lạnh vừa giội gáo nước lạnh.

Chị dâu Chu nghe xong thấy đời mình mù mịt, mười năm ư?

Vậy chị ta phải gồng gánh đến khi nào mới hết khổ đây, ngày nào cũng mệt rã rời thế này, đúng là đời người mòn mỏi!

Chuyện Chu Tam Đản đổi tên thành Chu Thành đến đây xem như là đã được quyết định.

Dù bây giờ cậu bé đi học rồi, nhưng vẫn là một phần sức lao động của gia đình, nên Chu Thành cũng bận rộn lắm.

Nhà nuôi lợn, nên sau giờ học cậu bé phải đi nhổ cỏ lợn về cho ăn, xong còn phải dọn chuồng lợn.

Chị cả thì đi làm đồng, chị hai thì điệu đà sợ hôi, không chịu động tay.

Thế là từ năm nay trở đi, việc dọn chuồng lợn chính thức giao cho cậu bé lo.

Mỗi ngày dọn một lần.

Làm xong việc, lại phải học bài, làm bài tập, rồi lại đi đào giun cho gà ăn, không chỉ gà nhà mình, mà còn cả gà bên nhà chú nhỏ.

Hôm đó, cậu bé đào được hai lọ giun đất, một lọ cho gà nhà mình tẩm bổ, một lọ mang qua nhà chú út.

Đúng lúc đó, cậu bé thấy mợ đang cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn trái cây đóng hộp.

Hai anh em thấy cậu bé tới liền gọi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-221.html.]

“Anh Tam Đản ơi, ăn chung đi!”

“Các em ăn là được rồi.” Chu Thành đổ giun vào máng cho gà, thấy ba con gà mái tranh nhau mổ, cậu bé cũng thấy rất hài lòng.

Mợ bưng ra một cái bát, rót nước đường từ hộp trái cây đưa cho cậu:

“Lại đây uống chút đi.”

Chu Thành khẽ nói:

“Bà ơi, đây là chú mua cho Đâu Đâu và Đô Đô mà…”

Trẻ con trong thôn ai cũng ghen tị với hai em họ này của cậu bé, thật sự là rất ghen tị.

Ai cũng mong bố mẹ mình được như chú nhỏ và thím nhỏ.

Ngay cả Chu Thành cũng thế.

Ví dụ như trái cây đóng hộp, mỗi lần cậu bé qua là thường thấy hai em đang ăn, mà không chỉ có vậy, còn có cả bột mạch nha, sữa bột…, thứ nào cũng có.

Cậu bé cũng rất ao ước.

Nhưng ghen tị thì cũng chỉ là ghen tị thôi, Chu Thành không bao giờ ăn phần đồ ăn của hai em họ.

“Nước đường này hai đứa nó không uống đâu, cháu uống đi không sao cả.” mợ nói.

Thế nhưng Chu Tam Đản vẫn lắc đầu từ chối, vẫy tay chào rồi quay về.

Mợ cũng không ép, liền tự mình uống chỗ nước đó.

Thực ra hộp trái cây này là do Chu Dã mua về cho Bạch Nguyệt Quý ăn, nhưng cô không thích, vì ngửi thấy mùi đường hóa học rất rõ.

Vậy nên mang ra làm đồ ăn vặt cho Đâu Đâu và Đô Đô.

Chỉ là hai anh em này cũng khá kén ăn, chỉ ăn phần trái cây bên trong, còn nước đường mà mấy đứa nhỏ khác cực kỳ thích thì tụi nó không uống.

Thành ra mợ thường là người uống phần nước đường ấy, bà thấy ngon mà.

Lúc đó Bạch Nguyệt Quý đang ngồi trong phòng viết bài, cũng nghe thấy chuyện xảy ra ngoài sân.

Nhưng việc Chu Tam Đản không uống nước đường thì cô chẳng lấy gì làm lạ.

Đừng nhìn cậu là con trai của vợ chồng Chu Xuyên, chuyện gen di truyền thật đúng là kỳ diệu.

Càng lớn, cô càng thấy Chu Tam Đản chẳng giống bố mà cũng chẳng giống mẹ, không phải nghi ngờ cậu có phải con ruột không, vì cậu bé có nét giống Chu Dã, là chú ruột của cậu, nên chắc chắn là con ruột của Chu Xuyên.

Nhưng đúng là chẳng giống tính cách gì của Chu Xuyên cả.

Tuổi còn nhỏ, nhưng cậu đã có nguyên tắc riêng trong cách cư xử.

Ví dụ như những đồ của Đâu Đâu và Đô Đô, nếu chính cô hoặc Chu Dã không gọi cậu lại mời ăn, thì dù mợ cho, cậu cũng sẽ lắc đầu từ chối.

Trừ khi có cô hoặc Chu Dã ở đó, thì cậu mới nhận.

Thật đúng với câu “trúc xấu cũng mọc măng tốt”.

Một đứa trẻ như vậy, ngay cả Bạch Nguyệt Quý cũng nghĩ rằng, chỉ cần không đi sai đường, thì nhà Chu Xuyên sau này chắc chắn có người gánh vác.

Vì vậy, khi cậu nhờ cô đặt tên, cô mới chọn chữ “Thành”, cũng là chữ đồng âm với “Thành thật ”, hy vọng cậu có thể luôn giữ vững tính cách này.

Viết xong bản thảo, Bạch Nguyệt Quý đi rửa mặt, rồi hỏi:

“Mợ, mai có muốn về nhà ở mấy hôm không?”

Tháng nào cô cũng để mợ về nhà vài hôm, chủ yếu là để không để mợ và cậu phải xa nhau mãi.

Mợ cười:

“Được, mai sáng sớm mợ về.”

Chiều hôm đó, Chu Dã về nhà định mang quần áo ra sông giặt.

Nghe nói mai mợ sẽ về nhà vài hôm, anh liền không đi sông nữa, mà trực tiếp vào rừng.

Tối muộn mới quay về, mang về hai con gà rừng và ba bốn cân trứng gà rừng.

Vì nhà đang còn nhiều trứng gà, nên trứng gà rừng không định giữ lại, chỉ giữ một con gà rừng, phần còn lại để mợ mang về.

Nhưng mợ chỉ lấy một con, bảo mang về tẩm bổ cho cậu, còn không lấy gì thêm.

Cuối cùng vẫn là Bạch Nguyệt Quý ép, bà mới chịu mang nửa số trứng gà rừng đi.

Sáng hôm sau, Chu Dã ăn sáng xong liền đạp xe “Đại Kim Lộc” đưa mợ về, xong mới quay lại đi làm.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tối hôm đó, khi mợ vừa về, Chu Dã lại đạp xe ra ngoài, đến nửa đêm mới quay về.

Mọi việc đều suôn sẻ, nhưng về đến nhà chỉ ngủ được một lát, rồi phải dậy đi làm tiếp.

Bạch Nguyệt Quý xót xa cho chồng, nhưng ngoài việc nấu cho anh mấy món ngon, cô cũng chẳng thể làm gì hơn.

Loading...