Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 284.

Cập nhật lúc: 2025-06-12 04:34:09
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về chuyện Bạch Nguyệt Quý muốn thi đại học, mợ giơ cả tay cả chân ủng hộ, nhưng bác gái Niên thì không được rộng lòng như thế.

Nhìn thấy Hứa Nhã chăm chăm đọc sách, như thể muốn chui vào đống sách luôn, bà đã nặng lòng mấy ngày trời.

Cho đến khi Niên Viễn Phương trở về, bà không nhịn được nữa liền kéo con trai ra nói chuyện ở sau vườn.

“Vợ con sau này đi học đại học rồi, thì Dao Dao với em nó tính sao? Con lại còn đi làm ở bên ngoài, vậy chẳng phải mỗi người một nơi à?”

Niên Viễn Phương đã sớm biết chuyện khôi phục kỳ thi đại học, cả nước đều biết rồi, anh chạy xe ngoài thành, tin tức càng nhạy thì làm sao mà không biết?

Thấy mẹ lo lắng, anh hỏi:

“Mẹ, mấy hôm nay mẹ cứ nghĩ chuyện này mãi hả?”

Thấy sắc mặt mẹ không được tốt, anh cũng lo.

“Chứ không thì sao,” bác gái Niên nói “mẹ lo muốn chết.”

Bà lo lắng lắm: nếu con dâu lên đại học, xung quanh toàn là nam sinh, liệu nó có còn muốn cái ông chồng thô kệch nhà mình nữa không?

Niên Viễn Phương lúc này mới chia sẻ suy tính của mình:

“Vợ con đi thi, chắc chắn phải ủng hộ. Mà thi đậu rồi thì lại càng phải ủng hộ.”

Về phần anh và con cái thì rất đơn giản: mua một căn nhà gần trường đại học, rồi tìm mối lo liệu xem có chuyển hộ khẩu qua được không.

“Nhưng đến lúc đó không có ai chăm con, mẹ có bằng lòng qua đó giúp chúng con chăm cháu không? Nếu mẹ không tiện thì bọn con tính nhờ bên nhà vợ con.”

Những lời này là hai vợ chồng đã bàn bạc trước rồi.

Tết năm ngoái, Niên Viễn Phương cũng đã về nhà vợ ra mắt, bố vợ mẹ vợ rất hài lòng, không hề coi thường anh vì là trai quê. Sau buổi ra mắt đó, bên nhà vợ còn gửi đồ sang mấy lần.

Nếu mẹ không giúp được, thì đành nhờ bà ngoại của bọn trẻ.

Bác gái Niên trừng mắt:

“Mẹ còn sống sờ sờ đây, mắc gì phải đi làm phiền mẹ vợ con?”

“Mẹ chịu đi là tốt nhất rồi.” Niên Viễn Phương cười.

Bác gái Niên lại hỏi:

“Vợ con đi học đại học, con không thấy lo hả?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Trời ơi mẹ lo chi mấy chuyện tào lao vậy! Mẹ coi vợ Chu Dã, người ta đi học, Chu Dã nó có sợ không? Người ta đâu có lo, sao con phải lo?”

“Chu Dã thì giỏi khỏi nói rồi, mà lại còn đẹp trai hơn con nữa.” bác gái Niên hậm hực “Nhìn con xem, thô kệch như vậy!”

“Vợ con mê đúng kiểu này đấy!” anh vừa nói vừa cười.

“Không biết xấu hổ!”

“Nói chung mẹ đừng có lo xa, cả vợ con con đều không phải hạng người như thế.”

Phải nói rằng, sau khi bị con trai “an ủi” một trận, bác gái Niên cũng thấy nhẹ lòng đi nhiều.

Hôm sau, bà rốt cuộc cũng có tâm trạng sang tám chuyện với mợ, vừa gặp đã bị hỏi:

“Dạo này bà đi đâu thế, sao không thấy mặt mũi đâu hết?”

“Tôi còn định hỏi bà kìa, cũng chẳng thấy bà qua nhà tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-284.html.]

“Tôi đi đổi trứng gà đó!” mợ đáp “Bà không biết chứ giờ trứng gà hiếm lắm, tôi đi mấy đội rồi mà còn không gom nổi một rổ đầy.”

Những ngày này, mỗi sáng lo xong việc nhà, mợ lại xách giỏ đi đổi trứng, nhưng lượn mấy đội liền cũng chỉ được chút ít, có hôm phải đi xa thật xa mới đổi được kha khá.

Tính ra mấy hôm rồi gom lại chỉ được có một rổ trứng đem về.

“Bà đổi trứng làm gì nhiều vậy? Nhà bà không phải nuôi gà sao, lại còn hay đổi trứng với người trong thôn nữa mà?” bác gái Niên thắc mắc.

“Giờ sắp thi đại học rồi, tôi phải gom trứng về tẩm bổ cho Nguyệt Quý chứ sao, gà nhà đẻ chẳng đủ cho mấy đứa nhỏ nó ăn, còn đổi được gì với người trong làng nữa, ai cũng tranh giành kịch liệt.”

Bác gái Niên ngó quanh, hạ giọng hỏi:

“Bà nói thiệt đi, bà nghĩ sao về chuyện Nguyệt Quý đi thi đại học?”

“Nghĩ gì là nghĩ?” mợ chẳng hiểu “Ý bà là sao?”

“Nguyệt Quý đẹp thế kia, dù sinh mấy đứa con rồi mà nhìn vẫn như gái chưa chồng ấy. Giờ mà đi học đại học…”

“Thôi thôi thôi bà ơi!” mợ vội cắt lời “Bà đang lo xa rằng con dâu bà mà đậu đại học thì sẽ bỏ chồng bỏ con đúng không?”

Bác gái Niên hơi ngượng, “Bà nói gì kỳ vậy…”

Mợ lườm, nói:

“Vợ thằng Viễn Phương là người thế nào bà còn không biết à? Là kiểu gái thấy trai ngon là muốn bỏ chồng chạy theo sao? Bà nhìn đi, hai đứa con rồi, mỗi lần có bầu là ốm nghén khổ c.h.ế.t đi sống lại, có điên mới bỏ chồng con để đi tái giá.

Chồng như Viễn Phương thì kiếm đâu ra người thứ hai? Nếu lấy chồng khác, chẳng lẽ lại đẻ lại từ đầu?

Có sẵn con rồi mà không giữ, khác nào tự hại mình?

Tôi nói bà nghe, chính bà mới là người suy nghĩ kỳ cục đó!”

Bác gái Niên nói:

“Tôi nghĩ mấy chuyện đó cũng bình thường thôi mà. Viễn Phương chỉ là gã thô kệch, sao mà so với đám sinh viên nam kia được?”

Mợ liền mắng:

“Bà nói vớ vẩn gì đấy! Viễn Phương thì có gì mà không tốt? Gã thô kệch thì sao? Thô mà biết thương vợ, biết kiếm tiền nuôi vợ nuôi con, thế là đàn ông tốt rồi! Mấy cái còn lại bà quan tâm làm gì cho mệt. Tôi thấy Hứa Nhã với Viễn Phương sống với nhau cũng tốt, biết đâu con bé lại khoái đúng cái kiểu đàn ông thô kệch như vậy. Bà bớt lo chuyện bao đồng đi, người ta cần giúp gì thì giúp, chứ mấy chuyện khác đừng có xen vào.”

Bác gái Niên cười, rồi kể chuyện Niên Viễn Phương đã nói với bà hôm qua.

Mợ nói:

“Bà thấy chưa, vợ chồng người ta tự lo được hết rồi, bà còn ngồi đó lo thay, không phải tự chuốc mệt vào người là gì nữa. Nghe tôi đi, đến lúc đó thì giúp họ chăm cháu cho tốt, ráng chịu mấy năm đi, sau này Hứa Nhã học xong, tiền đồ sáng lạn, có thể cùng chồng gánh vác cả gia đình, khổ trước sướng sau!”

Nghe vậy, bác gái Niên cười khẽ:

“Tôi biết rồi… Tôi còn từng nghĩ, hay là… bảo vợ lão Tứ đừng đi thi nữa…”

“Bà điên à?” Mợ trợn mắt “Nó là đứa giỏi nhất trong mấy đứa con dâu của bà đấy! Có một người mẹ là sinh viên đại học, Dao Dao với em nó làm sao mà không khá lên được? Rồi còn làm tấm gương cho đám cháu chắt nhà bà, sau này biết đâu mấy đứa cũng ham học, cũng thành sinh viên hết. Có một đứa con dâu như thế, đó là phúc phần tổ tiên tích đức nhiều đời để lại đó!

Vậy mà bà lại định khuyên nó đừng thi nữa? Bà nghĩ kiểu gì vậy?”

“Tôi hồi đó bị lú lẫn thôi…” bác gái Niên ngượng ngùng nói.

“Lú không phải vừa, mà là lú đến mười vạn tám ngàn dặm luôn đấy!” Mợ bĩu môi “Cũng may là Viễn Phương về nhà nói lý lẽ cho bà nghe, chứ không thì bà lại làm hỏng chuyện cả đời người ta. Học hành thì ít, mà nghĩ ngợi lung tung thì nhiều!”

“Thôi thôi, bà đừng mắng tôi nữa, tôi biết sai rồi.”

Bác gái Niên nhanh chóng đổi đề tài, hỏi ngược lại:

“Còn Chu Dã thì sao? Nó có định đi theo vợ lên đại học không? Chứ một mình nó trông bốn đứa con sao mà xuể được? Bà có tính đi theo giúp không?”

“Dĩ nhiên là tôi đi theo rồi!” Mợ đáp ngay “Ra ngoài nơi đất khách quê người, không bà con họ hàng, tôi mà không đi theo, không tận mắt trông nom bọn Đâu Đâu, sao tôi yên tâm nổi!"

Loading...