Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 286.

Cập nhật lúc: 2025-06-13 02:43:16
Lượt xem: 113

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi vào núi gom củi được nửa chừng, Chu Dã liền giao việc lại cho cậu Cố và Cố Quảng Thu lo tiếp, còn anh thì rẽ sâu vào trong núi. Đến khi cậu Cố và Quảng Thu gom gần xong, Chu Dã quay lại với hai con gà rừng săn được và khoảng hai cân trứng gà rừng nhặt được.

Một con gà rừng đưa cho Cố Quảng Thu, con còn lại thì mang về nhà ăn.

Việc gom củi kéo dài khoảng sáu bảy ngày, mỗi ngày Chu Dã đều có thể mang về một ít gà rừng hoặc trứng gà rừng, hôm qua thậm chí còn bắt được một con thỏ béo.

Thời điểm này hằng năm trong núi có rất nhiều thú hoang. Giờ trời đã bắt đầu lạnh, không ăn hết thì g.i.ế.c thịt rồi để vào bể đá đông lạnh, chẳng phải lo gì cả.

Trong khoảng thời gian mọi người đi gom củi, lương thực trong nhà cũng đã được xay xong.

Năm nay là thím Trương, bác gái Niên và mợ hợp tác cùng nhau đi xay bột. Vẫn thuê con lừa đen to của nhà chú Đào, tốc độ rất nhanh, sau khi xay xong còn chở tận nơi về nhà.

Vì việc xay không quá vất vả, nên khi rảnh rỗi, mợ cũng tranh thủ muối luôn một mẻ cải chua.

Toàn bộ quá trình làm những việc này đều không cần Bạch Nguyệt Quý động tay vào chút nào, cô chỉ cần tập trung học hành là được.

Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, thoắt cái đã giữa tháng Mười Một rồi.

Tháng sau là đến kỳ thi, có thể không tranh thủ được sao?

Không chỉ mình Bạch Nguyệt Quý được đối xử đặc biệt thế này, mà những người khác chuẩn bị thi cũng vậy.

Bác gái Niên bây giờ cũng không để Hứa Nhã phải động tay vào chuyện gì. Trước đây là vì còn u uất, sau được con trai Niên Viễn Phương khuyên nhủ, rồi lại bị mợ mắng cho một trận, cuối cùng cũng như bừng tỉnh. Hiện tại bà coi Hứa Nhã như báu vật.

Bà còn đặc biệt đến tìm Chu Dã để đổi hai con gà rừng bồi bổ cho Hứa Nhã.

Tuy những việc khác không cần Hứa Nhã nhúng tay, nhưng vì còn đang cho con bú, lại phải học hành nữa, đương nhiên cần bồi bổ thì mới có sức.

Bên khu nhà thanh niên trí thức, Đổng Kiến và Sở Sương cũng đang dốc hết sức học hành.

Cũng giống như Bạch Nguyệt Quý, Đổng Kiến gần như chắc chắn đỗ, nhưng anh không hề kiêu căng, suốt ngày vẫn chăm chỉ ôn luyện từng điểm kiến thức một.

Mà có ai đến hỏi bài thì anh cũng không hề giấu giếm, sau cùng vì người hỏi quá đông, anh dứt khoát mỗi ngày dành ra một khoảng thời gian để giảng bài.

Cũng nhờ thế mà bên khu nhà thanh niên trí thức càng ngày càng đông người tụ tập.

Cả những trí thức cũ như Trần Tùng, Mã Quyên đều cầm ghế đến đúng giờ để nghe anh giảng bài.

Nhưng giảng được mấy hôm thì công việc ấy được Đặng Tường Kiệt tiếp quản. Vì Đổng Kiến thấy Đặng Tường Kiệt rất thích giảng bài, lại thêm kiến thức của Đặng Tường Kiệt rất vững, nên giao lại cho Đặng Tường Kiệt.

Thế là Đặng Tường Kiệt bận rộn hẳn, ngày nào cũng bị các thanh niên tri thức vây quanh hỏi bài. Một số thanh niên trí thức từ các đội khác thậm chí chẳng muốn quay về, trực tiếp xin ở nhờ trong khu nhà thanh niên để tiện học hành.

Nhưng cũng chính vì người giảng đổi thành Đặng Tường Kiệt mà Trần Tùng không đến nữa, giữa anh ta và Đặng Tường Kiệt vốn không đội trời chung.

Mã Quyên cũng chẳng thèm tới, cô ta yêu Đặng Tường Kiệt đến c.h.ế.t đi sống lại, vậy mà Đặng Tường Kiệt lại đẩy cô vào tay cái tên khốn Trần Lão Tứ. Đặng Tường Kiệt là đồ đàn ông bạc tình, Mã Quyên hận Đặng Tường Kiệt thấu xương, đến nhìn mặt còn chẳng muốn, nói gì đến nghe giảng bài!

Huống chi chỗ nào có Đặng Tường Kiệt, thì kiểu gì cũng có Dương Nhược Tình, cô ta lúc nào cũng mang vẻ mặt kẻ chiến thắng đắc ý, nhìn mà phát ngán!

Nhưng thực sự có quá nhiều chỗ không hiểu, vì từ lúc bị đưa xuống nông thôn đến giờ hầu như không đọc sách, đừng nói là kiến thức, có những chữ thôi mà nhìn vào còn thấy lạ.

May mà vẫn có thể hỏi Sở Sương và Hứa Nhã.

Trước kia quan hệ với hai cô ấy chỉ bình thường, không thân cũng chẳng có hiềm khích gì, nên giờ đi hỏi bài cũng không ngại.

Trần Tùng thì bám riết lấy Đổng Kiến hỏi bài, đến mức khiến Đổng Kiến phát cáu, cuối cùng phải lánh tạm sang công xã để phụ giúp sắp xếp giấy tờ, lúc đó mới được yên thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-286.html.]

Không còn cách nào khác, Trần Tùng đành đi tìm những thanh niên trí thức mới xuống nông thôn như Tiền trí thức để hỏi bài. Những người này vừa mới học xong nên còn nhớ rõ kiến thức, lại sẵn sàng chia sẻ.

Chỉ là, học được từ họ chẳng bao nhiêu, sao mà bằng được lúc Đổng Kiến còn giảng bài!

Trần Tùng nghi ngờ nặng rằng chính Đặng Tường Kiệt cố ý cướp việc giảng bài!

Nhưng biết sao được, anh ta đành tập trung học hành thôi.

So với người khác thì Trần Tùng vẫn còn may, vì bố vợ và cả nhà vợ đều nâng niu anh ta như trứng mỏng, ngoài việc học hành thì chẳng cần bận tâm điều gì.

Còn Mã Quyên thì không được may mắn như vậy.

Trần Lão Tứ ngày nào cũng cãi nhau với cô ta, vì cô ta chẳng làm gì ngoài học, đứa nhỏ thì cứ khóc lóc ầm ĩ, một phút yên tĩnh cũng không có. Chỉ ở trong cái nhà như vậy thôi đã đủ thấy mệt mỏi, nói gì đến chuyện học hành!

Mã Quyên thấy tình hình này không ổn, cứ thế này thì chắc chắn không thể thi đậu đại học.

Vì vậy, đêm hôm đó cô ta liền dùng chút thủ đoạn để làm Trần Lão Tứ hài lòng, rồi lại dỗ ngon dỗ ngọt hắn, nói rằng nếu cô ta thi đậu, sẽ đưa cả hắn và con cùng đi lên đại học, bảo đảm sau này cuộc sống sẽ khá hơn nhiều!

Trần Lão Tứ sau khi sung sướng xong thì hoàn toàn không để tâm đến lời cô ta nói: “Thôi đi, cô mà cũng đòi đậu đại học à? Người như cô mà đòi thi được à? Phải như Nhược Tình thì may ra.”

“Dương Nhược Tình đã gả cho Đặng Tường Kiệt rồi, đến giờ anh còn mơ tưởng cô ta sao?” Mã Quyên khó tin hỏi.

Cái con tiện nhân Dương Nhược Tình ấy có gì mà hấp dẫn dữ vậy chứ?

Trần Lão Tứ thực ra cũng chẳng còn mơ tưởng, nhưng trong lòng hắn, cô ta vẫn luôn là ánh trăng sáng trong tim, không ai thay thế nổi.

“Cô thì biết cái gì.” Trần Lão Tứ liếc cô ta một cái, “Tôi cũng khuyên cô sớm dẹp cái mộng đó đi, cô có thi đậu thì cũng chẳng để làm gì!”

Hắn tuyệt đối không cho phép Mã Quyên đi học đại học. Với hạng người như Mã Quyên, một khi đã đi rồi thì còn quay về nữa chắc? Mơ đi!

Mã Quyên tức đến muốn phát điên, nhưng Trần Lão Tứ chẳng thèm để tâm, chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ mất.

Nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng Mã Quyên nổi lên một ý nghĩ vô cùng đáng sợ, cô ta hận người đàn ông này đến tận xương tủy!

Nhưng cô ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, vì nếu làm vậy, người gặp họa trước hết sẽ là chính cô ta. Đó chẳng phải là tự chôn vùi mình sao?

Nghĩ lại, tất cả mọi chuyện cô ta lâm vào ngày hôm nay, đều là do Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình gây ra.

Hai kẻ đó, thật sự quá tàn nhẫn!

Cô ta nhất định phải thi đậu đại học, nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái này, thoát khỏi con quỷ dữ Trần Lão Tứ và cái hố lửa nhà họ Trần ấy!

Thời gian cứ thế trôi qua giữa không khí học tập sôi nổi của các thanh niên trí thức.

Tháng Mười Một nhanh chóng kết thúc, chớp mắt đã bước sang tháng Mười Hai.

Tuy chưa có tuyết rơi, nhưng tiết trời tháng Mười Hai đã rất lạnh, gió lạnh thổi vù vù, sáng sớm thức dậy, ở góc tường còn có thể thấy lớp băng mỏng kết lại.

“Trời lạnh thế này, đến lúc đi thi tay có khi bị cóng mất.” Mợ không nhịn được cảm thán.

Cậu Cố đã về rồi, ở nhà cháu trai mười ngày thì quay về.

“Không sao, đến lúc đó bảo vợ cháu mang theo túi chườm nước nóng.” Chu Dã nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

Bạch Nguyệt Quý cười, “Trên đường thì có thể cầm sưởi tay, nhưng lúc vào phòng thi thì không được nữa.”

Vì một khi bước vào phòng thi, ngoài thẻ dự thi thì chỉ được mang theo bút, những thứ khác đều không được phép mang vào.

Loading...