Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 311.

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:44:41
Lượt xem: 87

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gần đây nhà máy còn bắt anh đi chạy đường dài, Chu Dã bắt đầu nghĩ đến chuyện nghỉ việc, toàn tâm toàn ý lo cho xưởng nhỏ của mình, bởi vì cái mức lương còm ấy căn bản không đủ tiêu.

May mà xưởng thứ hai hiện giờ cũng gần hoàn thiện, anh có thể sắp xếp được thời gian để hoàn thành việc chạy xe đường dài.

“Cậu phải biết trân trọng công việc này chứ, tôi thấy cậu dạo này chẳng mặn mà gì cả. Trong nhà còn có bốn đứa con phải nuôi đấy.” Đồng nghiệp cùng chạy xe đường dài với anh nói vậy.

Chu Dã ngoài miệng đáp:

“Cũng không phải là không trân trọng, chỉ là tôi thấy chạy gần thì dễ về nhà hơn thôi.” Nhưng trong lòng thì đầy bực bội.

Bốn mươi đồng một tháng, mà bắt người ta đi liều mạng chạy khắp nơi, đời nào có chuyện rẻ mạt như thế? Chẳng lẽ mạng mình rẻ đến thế sao?

Nếu không phải vì anh muốn bám lấy công việc này, thì vợ anh đã sớm bảo anh nghỉ việc rồi, ở nhà chăm con cũng được.

Phải, vợ anh giỏi lắm, một mình nuôi cả nhà cũng chẳng thành vấn đề, lại còn nuôi nhàn nhã nữa là khác.

Thấy anh mấy hôm nay chạy đi chạy lại vất vả quá, vợ xót xa, không biết kiếm đâu ra một con gà, về nhà là hầm luôn nửa con để dành phần cho anh.

Thật là người biết thương chồng.

Lòng Chu Dã vì vậy mà ấm lên không tả được.

Hạt Dẻ Rang Đường

Đồng nghiệp – anh Trương – cũng hiểu, nhưng anh nói:

“Tôi đây còn phải nuôi tận năm đứa con đấy. Đứa lớn mười bảy, rồi mười lăm, mười ba, nhỏ nhất cũng mười tuổi với tám tuổi rồi.”

Lúc trước hai người cũng từng nói sơ về gia cảnh, nhưng chưa bao giờ chi tiết đến vậy.

Chu Dã là kiểu người nhạy cảm, vừa nghe đã hiểu ngay đối phương đang ra tín hiệu.

“Trời, nuôi sao nổi? Nhà tôi có bốn đứa mà còn thấy ngợp, anh năm đứa, lại toàn cái tuổi ăn phá… đúng là nuôi tốn không chịu nổi.”

“Chứ còn gì nữa…” Anh Trương thở dài “Tối đến mất ngủ vì lo.”

“Chắc tôi rồi cũng thế thôi.” Chu Dã đồng cảm, mặt cũng trở nên âu lo.

Sau một hồi trò chuyện, anh Trương mới nói:

“Tiểu Chu này, anh em mình quen biết cũng nửa năm rồi, cậu thấy tôi là người thế nào?”

“Anh Trương, anh hỏi chi câu thừa vậy? Hồi tôi mới vào làm, cái gì cũng không biết, anh chỉ tôi đủ thứ, từ cách chạy, quy trình, cho tới việc xử lý các tình huống. Nhân phẩm anh không có chỗ nào để chê cả.” Chu Dã đáp thẳng.

Anh Trương hài lòng. Quả thật, mấy tháng qua anh cũng không ít lần đỡ đần Chu Dã, một phần vì Chu Dã biết cách ăn nói, xử lý cũng khéo léo, chuyện gì cũng làm người ta vừa ý.

Lại nghe Chu Dã nhớ rõ cả mấy chuyện nhỏ như vậy, anh Trương càng cảm thấy dễ mở lời.

Cuối cùng, anh ta nói thật:

“Thực ra, nếu không phải vì bọn nhỏ lớn rồi, tiêu tốn nhiều quá, tôi cũng không nghĩ đến chuyện này đâu.”

Anh ta muốn nhờ Chu Dã chở giúp một ít hàng, kiếm thêm chút đỉnh để lo cho gia đình.

Chu Dã trầm mặc.

Anh Trương không nói nữa, chờ anh phản ứng.

Một lúc sau, Chu Dã mới nói:

“Anh Trương, nếu là người khác, tôi chắc chắn không dám nhận chuyện này đâu. Nhưng anh thì khác. Hồi trước anh giúp tôi không ít, giới thiệu tôi với người này người kia.”

Thực tế thì ảnh hưởng của anh Trương trong việc Chu Dã xây dựng được mối quan hệ ở hậu cần cũng không đáng kể,anh Trương thậm chí còn không biết sau này Chu Dã kiếm được nguồn hàng thế nào.

Nhưng việc giúp người thì không nên nói, còn việc được giúp thì phải nhớ.

Nghe vậy, anh Trương còn cảm thấy ngại:

“Ấy, chuyện nhỏ thôi mà.”

“Chuyện tuy nhỏ, nhưng tôi ghi lòng tạc dạ. Đó là ơn lúc tôi khó khăn nhất.” Chu Dã nói, rồi tiếp “Nhưng tôi cũng có điều kiện, không được ảnh hưởng đến công việc chính của tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-311.html.]

Anh Trương nghe đến đó thì cười tươi:

“Yên tâm đi, tuyệt đối không ảnh hưởng! Tôi biết áp lực của cậu cũng đâu có nhỏ. Kiếm được bao nhiêu, hai anh em mình chia đều!”

“Thôi… cái đó thì ngại quá…”

“Cậu nói vậy là không coi tôi là anh em rồi. Phải chia! Không chia, tôi còn thấy không yên.”

“Thật sự không cần đâu…”

“Không sao, nghe lời tôi đi, chuyện này coi như quyết định rồi!”

“……”

Từ đó trở đi, Chu Dã thật sự rất bận.

Bận gì ư? Bận kiếm thêm ngoài luồng!

Cũng từ lúc bắt đầu làm cùng với anh Trương, anh mới phát hiện ra, trong nhà máy có đến năm tài xế thì cả năm đều “có nghề tay trái”. Dĩ nhiên, là anh Trương tiết lộ cho anh biết.

Và đúng là như vậy thật, đã là tài xế trong nhà máy, ai mà chẳng biết rõ nhau là ai làm gì?

Mấy người kia biết Chu Dã cũng “ra ngoài” rồi, còn mời anh đi ăn một bữa, chỉ cần một bữa cơm thôi, là Chu Dã đã hoàn toàn hòa nhập với đám tài xế trong nhà máy rồi.

Cũng bởi vì quan hệ tốt, có lần khi chạy chuyến nội tỉnh, đến một quận khác thì gặp mấy tài xế quen, họ liền rủ Chu Dã đi “ăn đêm”.

Ban đầu Chu Dã không biết gì cả, vì họ nói là mời ăn khuya, anh cũng không khách sáo gì, liền đi theo. Ai ngờ tới nơi mới biết, thứ gọi là “ăn đêm” kia, hóa ra lại là… kiểu “đặc biệt” ấy!

Lúc đó mà quay người bỏ đi thì chắc chắn là đắc tội người ta rồi, trong thế giới của loài quạ, thiên nga chính là tội lỗi nguyên sinh.

Vì vậy, mắt Chu Dã xoay một vòng, ngay lập tức bày ra một chiêu, giả vờ ôm bụng ra vẻ đau đớn khó chịu.

“Ôi dào ôi, các anh ơi, bụng tôi không ổn rồi, đâu có nhà vệ sinh không? Chắc ăn trúng đồ ôi thiu rồi!” Chu Dã giả vờ rên rỉ.

Hai gã tài xế kia nghe vậy thì vội vã chỉ vào nhà xí gần đó, còn ân cần:

“Đi nhanh đi, bọn tôi đợi cậu ngoài này!”

Chu Dã vừa vào nhà xí, liền biết không xong rồi. Đúng lúc linh quang lóe lên, anh nhớ lại trò hồi nhỏ Đô Đô hay chơi, áp miệng vào cánh tay rồi “bùm bùm” giả tiếng đánh rắm.

Giờ trò này là lão tứ đang mê nhất, cứ tối đến chui vào chăn giả tiếng rắm rồi đổ thừa cho lão tam, mà lão tam thì đã lười đến mức chẳng thèm cãi lại nữa.

Chu Dã ngồi trong nhà xí, bắt đầu “bùm bùm bùm” liên hoàn, tiếng vang rõ ràng.

Hai gã tài xế ở ngoài đang hút thuốc nghe thấy vậy, lập tức lùi mấy bước, vừa bịt mũi vừa nói:

“Ôi, Tiểu Chu, cậu sao thế, tiêu chảy rồi à?”

“Chắc chắn là ăn trúng gì rồi…” giọng Chu Dã vang ra, đầy khổ sở “Mấy anh cứ đi trước đi, tôi còn lâu lắm…”

Lời còn chưa dứt thì lại vang lên một tràng pháo liên tục “bùm bùm bùm”.

Hai người kia nghe thế thì cười khổ:

“Tiểu Chu, thế chúng tôi đi trước nhé!”

“Ừ!”

Hai người liền tự đi, Chu Dã chờ họ đi xa, mới từ nhà xí bước ra, liếc về phía con hẻm kia rồi nhổ toẹt một tiếng.

“Đồ bẩn thỉu! Còn muốn kéo tôi xuống nước à? Ông đây trong sạch, cái thân này ngoài vợ ra thì đừng ai mơ mà chạm được?”

Đến cả không khí ở con phố đó anh cũng thấy bẩn, vội quay người lủi nhanh như trơn mỡ dưới chân.

Nhưng đen cái là, tối đó anh và hai gã tài xế kia bị sắp xếp ở cùng một chỗ, tuy mỗi người một giường, nhưng Chu Dã vẫn cảm thấy ghê tởm nên lên giường là vờ ngủ luôn.

Hai tên kia về rồi vẫn không chịu yên, còn nằm thảo luận vụ “ăn đêm” vừa rồi, tiếc rẻ giùm Chu Dã, bảo tiếc là anh “xui” nên không được ăn.

Chu Dã chẳng buồn lên tiếng, tiếp tục giả vờ ngủ, mà sau đó cũng ngủ thật.

Sáng hôm sau, thức dậy rửa mặt ăn sáng xong, anh lái xe đến điểm mà anh Trương đã từng dẫn đi, chở đi khoảng 100 cân đường đỏ và 200 cân đường trắng.

Ngoài ra còn tới một địa điểm khác, chở thêm 50 chậu nhựa và 20 thùng nhựa, thậm chí mượn được hai phiếu mua radio!

Loading...