Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 312.

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:44:56
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai tấm phiếu mua radio này, khiến Chu Dã cũng có chút động lòng. Anh đã nghĩ đến chuyện giữ lại một tấm, để sau này mua một cái máy radio mang về nhà, để cậu Cố và mợ ở nhà rảnh rỗi cũng có thể nghe chút tuồng cổ, kịch nói Bắc Kinh…

Thế nhưng vừa nghĩ đến tính cách của hai ông bà thì lại chùn tay, nếu dám mua một món đồ lớn như vậy về, kiểu gì hai người cũng nổi giận, đến lúc đó đừng nói đến chuyện nghe, giận lên đập tan tành luôn cũng không chừng.

Nên sau cùng, Chu Dã đành ngậm ngùi từ bỏ.

Anh nghĩ, đợi đến lúc nào cậu mợ thấy rõ thực lực kinh tế của anh rồi, lúc đó mua tặng một cái cũng không muộn.

Bởi vì hiện tại, trong mắt cậu mợ, anh chẳng qua chỉ là một kẻ “ăn bám” vợ, bởi đồng lương mỗi tháng của anh thua xa tiền nhuận bút của vợ.

Nhưng Chu Dã lại cực kỳ thích “ăn bám” kiểu này, đúng là ngon lành lắm!

Hôm qua, anh chở một xe giày da đến nơi, hôm nay thì chạy xe không về, nên có thể tận dụng khoảng thời gian rảnh này.

Còn nếu bị hỏi sao về trễ, cứ bảo là xe bị hỏng giữa đường, hoặc gặp trục trặc gì đó, tùy tiện bịa ra một cái lý do cũng đủ qua mặt.

Chỉ cần hàng hóa không có vấn đề, về sớm hay muộn cũng chẳng ai truy cứu.

Lần này chỉ là chạy xe trong nội đô thủ đô, không phải ra tỉnh, nên không cần phải hai tài xế đi cùng, anh Trương thì bị phân đi chạy chuyến liên tỉnh dài ngày rồi.

Dù sao nhà máy của họ cũng là một trong những nhà máy nổi tiếng nhất thủ đô, lúc Chu Dã vào được đây cũng coi như gặp may, vì đúng đợt nhà máy quá tải, thậm chí còn có đơn hàng từ Quảng Châu. Những tài xế như anh Trương đều bận tối mặt, mới cần thêm người chạy tạm thời như Chu Dã.

Còn chuyện được lên chính thức, thì hoàn toàn là năng lực của bản thân.

Dĩ nhiên, một phần cũng nhờ vào việc nhà máy đang thật sự cần người.

Chu Dã cũng không rõ anh Trương có mạng lưới quan hệ lớn cỡ nào, nào là đường trắng, đường đỏ, nào là thau nhựa, xô nhựa, ngay cả phiếu radio cũng vơ được, đúng là thần thông.

Anh nghĩ để sau này có cơ hội sẽ tìm cách thăm dò, còn hiện tại thì không cần hỏi nhiều, có hỏi cũng chưa chắc người ta nói thật.

Chu Dã giao hàng ở một điểm khác, bên kia giao tiền, một tay giao hàng, một tay nhận tiền, coi như xong một vụ buôn bán.

Chờ anh Trương về, trừ đi vốn liếng, lời lãi chia đôi.

Vì anh Trương là tài xế kỳ cựu, công việc chính vẫn là chạy xe đường dài, thời gian rảnh rất ít, việc vặt đều là Chu Dã xử lý, nên chia đôi lợi nhuận cũng hợp tình hợp lý.

“Bên vận tải thành phố chỉ có vài xe tải, nhà máy mình mà có ba xe là ghê gớm lắm rồi.” Chu Dã trò chuyện khi rảnh rỗi.

“Thì đã sao, biết đâu sau này còn có thêm nữa ấy chứ.” Anh Trương nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Không thể nào đi, thế thì chẳng khác nào đuổi kịp cả cục vận tải rồi!” Niên Viễn Phương, một tài xế chạy xe ở thành phố xen vào, nói: nghe đâu thành phố hiện tại chỉ có ba chiếc xe tải thôi.

“Sao lại không thể? Nhà máy mình còn làm giày xuất khẩu cơ mà, bận c.h.ế.t đi được. Chỉ là bây giờ chưa được, tài chính chưa cho phép thôi. Tôi nghe nói nhà máy còn liên hệ với bên vận tải, lúc không kham nổi còn chuyển đơn hàng sang họ làm giúp.”

“Vậy thì đúng là ghê thật rồi.” Chu Dã cảm thán.

Thế nhưng, mấy ngày gần đây Bạch Nguyệt Quý phát hiện Chu Dã có vẻ không vui.

Hai ngày rồi vẫn còn ủ rũ, tối hôm đó, cô chủ động lên tiếng hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Gặp khó khăn trong công việc à?”

Chu Dã lắc đầu, chỉ khẽ thở dài rồi nói:

“Vợ ơi, có phải anh … vô dụng quá không?”

Dạo gần đây anh cứ tự dằn vặt bản thân mãi.

Bạch Nguyệt Quý thật sự bất ngờ, chồng cô luôn là người rất tự tin, sao giờ lại bắt đầu tự ti?

“Câu này em nghe không lọt tai chút nào nha.” Cô nhìn anh “Chẳng khác nào anh đang nghi ngờ mắt nhìn người của em, lại còn nghi ngờ khả năng làm bố của anh nữa chứ.”

Chu Dã bị vợ chọc cho bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-312.html.]

“Thế nói em nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì khiến người đàn ông vừa đẹp trai lại tài giỏi của em mất tự tin thế này?”

Chu Dã nghe vậy cũng nhẹ nhõm hơn, cười nói:

“Chuyện là… em biết không, em vừa bảo nhà máy mình sắp xuất khẩu giày.”

“Thì đúng mà, có sao đâu? Giờ mấy nhà máy ngoài kia còn sắp sập, nhà máy mình còn phát triển thế này chẳng phải rất tốt à?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh, nói.

“Anh biết chứ. Nhưng mà anh cứ nghĩ, nhà máy lớn như vậy, một ngày kiếm được tiền chắc còn nhiều hơn cả mấy năm anh làm cộng lại, lại nuôi sống được bao nhiêu con người như vậy. Anh thì còn đang vui mừng vì mấy mánh lời lãi nhỏ nhặt… Anh cứ thấy bản thân như ếch ngồi đáy giếng, cười vào cái bầu trời bé xíu đó, đúng là… nực cười.”

“Không nói đến nhà máy đi, chỉ nói mấy tài xế khác, chưa cần so với anh Trương. Cứ mấy người khác kia thôi, nhìn như không ra gì, mà kiếm thêm ngoài luồng một tháng cũng được ba bốn trăm rồi…”

Hoàn toàn không thua kém số tiền anh đang kiếm hiện tại.

Nói cách khác, cùng lắm anh cũng chỉ ngang hàng với mấy người đó thôi.

Không thể không nói, hai ngày nay người đàn ông này đúng là bị đả kích không nhẹ, tự tin cũng bị tổn thương.

Lúc này Bạch Nguyệt Quý mới hiểu nguyên nhân, cô nâng mặt anh lên, nhìn vào mắt anh và nói:

“Anh hùng không thể chỉ nhìn nhất thời thành bại, còn phải nhìn về sau này nữa. Hiện tại anh có thể vẫn chưa đạt được chiều cao đó, nhưng sao anh biết sau này không đạt tới?

Anh đang tích lũy sức mạnh của mình, giống như lúa mì đông vậy, gieo xuống rồi còn phải vượt qua một mùa đông. Mùa đông càng lạnh, tuyết càng dày, thì mùa xuân năm sau nó càng nở rộ.

Anh cũng thế. Những khó khăn hiện tại anh gặp, dù là từ bên ngoài hay trong lòng mình, thật ra đều không phải vấn đề.

Em tin, với ý chí và bản lĩnh của anh, vươn lên chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Chu Dã ngẩng đầu nhìn vợ, mắt lóe lên chút ánh sáng:

“Thật không đó?”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Anh không được phép nghi ngờ năng lực của mình, cũng không được đánh giá thấp tiềm năng của mình.

Người đàn ông mà em chọn, người bố của các con em, tuyệt đối không phải là kẻ yếu đuối.

Nhưng mà anh cũng là con người, là xương là thịt, mệt mỏi là chuyện rất bình thường.

Nếu anh thấy mệt, thì cứ nghỉ ngơi đi, chuyện trong nhà không cần lo, chỉ cần anh yên tâm nghỉ vài ngày là được rồi.”

Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại như làn gió, an ủi người đàn ông đang tự hoài nghi chính mình.

Chu Dã vẫn làm bộ đáng thương, chồm qua hôn vợ một cái, Bạch Nguyệt Quý cũng phối hợp rất tự nhiên.

Vốn dĩ cô thấy anh hơi u sầu, nên anh đòi hỏi gì hơi quá đáng chút cô cũng nhịn.

Kết quả là anh càng được nước lấn tới, đến mức cô suýt nữa không chịu nổi, đang định mặc kệ luôn.

Nhưng anh lại dùng cái ánh mắt kiểu “anh buồn bã lắm, cần vợ dỗ dành” mà nhìn cô…

Thế là Bạch Nguyệt Quý lại mềm lòng.

Mà mềm lòng thì có hậu quả gì?

Chính là bị anh lấn lướt đến mức không chịu nổi, cuối cùng cô đạp thẳng anh xuống giường, không dỗ nữa, “buồn thì cứ tự mà buồn đi!”

Chu Dã bị đá xuống giường vẫn nhanh nhẹn bò lên ôm vợ ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, anh như được hồi m.á.u đầy đủ, lại vui vẻ đi làm.

Chỉ có Bạch Nguyệt Quý là đau lưng mỏi gối cả hai ngày, đi đứng còn hơi cứng ngắc!

Chu Dã đúng là người rất biết chịu áp lực, mấy hôm ủ rũ không khiến anh sa sút lâu, trái lại lại biến thành động lực lớn hơn.

Vợ anh đã nói rồi:

“Người mà em chọn, người em chọn làm bố của các con, sao có thể là kẻ yếu?”

Không thể!

Huống chi —

Nếu anh mệt rồi, không phải vẫn còn có vợ đứng sau làm hậu thuẫn cho anh hay sao!

Loading...