Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 313.
Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:03:52
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới sự khích lệ của Bạch Nguyệt Quý, Chu Dã bắt đầu một quãng thời gian dài sống cảnh “đi sớm về khuya”.
Anh bận tối mắt tối mũi, sáng khoảng sáu giờ đã ra khỏi nhà, tối phải đến chín, mười giờ mới về tới.
Lúc anh đi, bọn trẻ còn chưa tỉnh ngủ; lúc về, chúng đã ngủ say, đến mức mấy anh em nhà Đâu Đâu cả mấy ngày liền cũng không thấy mặt bố.
May mà còn có mẹ ở nhà, nếu không bọn trẻ thể nào cũng cuống lên đi tìm bố.
Cậu mợ của Chu Dã tất nhiên cũng biết cháu mình đang bận, chỉ nghĩ là công việc ở đơn vị nhiều, bận rộn chút cũng là chuyện thường.
Có điều vẫn dặn Lý Đại Ni, tối muộn nhớ nấu một bát mì cho Chu Dã ăn khuya.
Sáng hôm sau cũng phải dậy sớm nấu bữa sáng cho anh.
Chuyện này Lý Đại Ni làm rất tốt. Nhờ sự chỉ dạy của Bạch Nguyệt Quý, hiện giờ tay nghề nấu nướng của cô bé đã khá lên rất nhiều.
Tối nào cũng đợi Chu Dã về rồi mới xuống bếp nấu mì.
Sáng ra lại dậy sớm lo cơm nước.
Ban đầu, mợ còn tiếc tiền không muốn thuê Lý Đại Ni làm giúp việc, giờ thì thấy vô cùng xứng đáng.
Cơm nước cho cả nhà được cô bé nấu rất ngon, quần áo của mọi người đều được giặt sạch sẽ, ngày nào cũng lau dọn nhà cửa hai lượt, dùng khăn lau sạch từ trong ra ngoài.
Nhà có cô bé giúp đỡ, thật sự rất sạch sẽ gọn gàng, ngay cả khi mấy anh em Đâu Đâu nghịch ngợm, cũng không làm bẩn hay loạn nhà được.
Vì vậy thỉnh thoảng mợ cũng bảo cô bé nghỉ ngơi một chút, ngồi xuống uống bát chè đậu xanh đường phèn giải nhiệt.
Quay lại chuyện Chu Dã.
Tuy công việc bận tối ngày nhưng anh không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại càng bận càng tỉnh táo.
Vì anh không cần phải lo lắng gì cho gia đình, ở nhà có vợ, có cậu mợ trông nom, rất vững vàng. Anh chỉ cần nỗ lực phấn đấu bên ngoài là được.
Bận rộn nên thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã sắp hết kỳ nghỉ hè.
Cuối tháng Tám, Bạch Nguyệt Quý lại đưa Đâu Đâu và Đô Đô nhập học mẫu giáo.
Thật ra lão tam và lão tứ cũng đã tròn ba tuổi, đủ điều kiện đi học, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định để năm sau tròn bốn tuổi rồi mới cho đi, hai anh em ở nhà chơi trong ngõ cũng rất vui.
Thêm nữa có cậu mợ trông coi, không cần quá lo.
Tất nhiên, vì trước đó từng xảy ra chuyện suýt nữa Tiểu Mao Lư bị kẻ xấu bắt cóc, nên mọi người càng cẩn thận hơn.
Sư Tử luôn được dặn phải theo sát bọn trẻ, còn Lý Đại Ni nếu xong việc nhà cũng sẽ ra ngoài trông chừng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Các bậc phụ huynh trong khu cũng đều dặn kỹ con cái, không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, càng không được ăn kẹo bánh gì từ người lạ, đó đều là người xấu cả.
Trước khi năm học mới bắt đầu, Bạch Nguyệt Quý mời Đổng Kiến và Sở Sương đến nhà ăn một bữa cơm.
Hai người giờ đã chính thức thành vợ chồng. Ban đầu còn định tổ chức cuối năm, nhưng sau khi về quê, dưới sự thúc đẩy của hai bên gia đình, họ đã kết hôn sớm.
Đổng Kiến mặt mày rạng rỡ như chú rể mới, còn Sở Sương thì đỏ mặt e thẹn như một nàng dâu mới cưới.
Ăn xong họ mới về.
Mợ liền nói với Bạch Nguyệt Quý:
“Vẫn là cưới muộn quá đấy! Giờ mà sinh con thì ảnh hưởng chuyện học, mà không sinh thì đợi bốn năm đại học xong mới sinh thì lại quá trễ, lúc đó hoa vàng cũng nguội mất rồi, chưa chắc còn sinh được. Sở Sương học ngành y, còn phải ra nước ngoài học tiếp. Đổng Kiến lại giỏi giang, sau này chắc chắn sẽ càng bận.”
Đổng Kiến gần ba mươi tuổi, Sở Sương cũng không còn trẻ.
Tất nhiên vì hai nhà thân thiết nên mợ mới nói vậy, nếu không thì cũng chẳng tiện đề cập.
Bạch Nguyệt Quý đáp:
“Đúng là vấn đề này cần cân nhắc, nhưng hai người đó đều là người có suy nghĩ, chắc chắn đã bàn bạc kỹ rồi.”
Mợ cũng hiểu điều đó nên gật đầu, không nói gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-313.html.]
Hôm sau, năm học mới bắt đầu.
Sau một mùa hè, Bạch Nguyệt Quý lại quay về trường.
Rõ ràng năm nay Bắc Đại còn nhộn nhịp hơn năm ngoái.
Vì kỳ thi đại học năm nay diễn ra vào tháng Bảy, hiện giờ có rất nhiều sinh viên mới nhập học, muốn yên tĩnh cũng khó.
Sau khai giảng, Bạch Nguyệt Quý nhận được thư do Hứa Nhã gửi tới.
Cô vẫn thường xuyên giữ liên lạc với Hứa Nhã và Sở Sương.
Cứ một hai tháng lại có thư qua lại. Nếu không vì con nhỏ, lại bận học hành, thì Hứa Nhã đã tính đến thủ đô thăm họ vào dịp hè rồi.
Khác với Bạch Nguyệt Quý, Hứa Nhã sau khi vào đại học như người khát khao kiến thức, học rất chăm chỉ và cực kỳ bận rộn.
Nhưng khi biết tin Sở Sương kết hôn với Đổng Kiến, cô thật lòng vui mừng thay cho bạn.
Đổng Kiến là người thế nào, họ đều biết rất rõ.
Hơn nữa từng sống chung một thời gian, sao cô có thể không nhận ra tình cảm của Sở Sương dành cho anh ấy chứ?
Giờ thì, người có tình cũng đã về bên nhau.
Cô ấy đặc biệt nhờ người quen mua một cặp vỏ gối uyên ương do thợ thêu lâu năm tự tay mới thêu, rồi gửi đến cho cô và Đổng Kiến, mỗi người một cái, mang ý nghĩa cát tường và tốt lành.
Trong lá thư Hứa Nhã gửi đến cũng có kèm theo mấy chuyện ngồi lê đôi mách ở quê.
Ví dụ như kỳ thi đại học tháng Bảy năm nay, Trần Tùng thì trượt, còn trường hợp của Mã Quyên lại khá đặc biệt, cô ta thi đỗ, nhưng lại không được đi học!
Nói Hứa Nhã học ở thành phố thì sao lại biết mấy chuyện ở quê à? Phải nhắc đến bác gái Niên.
Bác gái Niên vốn rất nhớ quê, nên dịp hè đã về quê ở lại nửa tháng.
Cháu nội, cháu ngoại thì tạm giao cho bà thông gia trông nom một thời gian.
Cũng nhờ về quê nên bà mới biết chuyện mấy người kia thi rớt đại học, hơn nữa còn làm ầm ĩ cả lên.
Trần Tùng cưới Lý Phong Mai, vì phải sống nhờ nhà họ Lý chu cấp, mà lại thi trượt đại học đến hai lần, nên vợ chồng Lý Phong Mậu rất không vui.
Người ta chỉ cần thi một lần là đỗ, còn hắn trượt không chỉ hai lần, mà ba bốn lần e là cũng vẫn trượt!
Cặp vợ chồng ấy còn làm một chuyện cực kỳ quá quắt, đó là đến tận nhà, yêu cầu Trần Tùng trả lại toàn bộ những gì hắn đã ăn tiêu nhờ nhà họ trước đó!
Thi trượt đại học thì coi như cả đời chỉ quanh quẩn ở nông thôn, không có tiền đồ gì. Lúc đầu muốn chiếm chút lợi, ai ngờ cuối cùng lại bị người ta lợi dụng ngược lại.
Bảo họ sao có thể cam tâm cho được?
Thế là ầm ĩ lên thôi.
Nhà họ Trần cũng không vừa, cũng tham gia vào chuyện cãi vã.
Năm ngoái Mã Quyên thi rớt, năm nay thì liều mạng học hành, không màng bất kỳ việc gì, cuối cùng đã thi đỗ.
Nhưng giấy báo trúng tuyển lại do nhà họ Trần nhận được, lúc cô ta biết thì họ đã… bán mất rồi!
Đừng tưởng giấy báo trúng tuyển không thể bán, thời buổi này chuyện mạo danh người khác đi học đại học không phải hiếm, bán giấy báo đỗ đại học cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi.
Bán được bao nhiêu thì không rõ, nhưng Mã Quyên đã cãi nhau to với cả nhà, còn một mực tuyên bố sẽ đi báo lên chính quyền!
Chỉ là, cô ta là một người phụ nữ không có nhà mẹ đẻ chống lưng, gả vào một gia đình như nhà họ Trần, làm sao chống lại cả nhà người ta? Mà nhà họ Trần thì nổi tiếng chẳng phải loại dễ chơi!
Cũng chính vì cô ta nói ra mấy lời đó mà bị Trần lão Tứ đánh gãy một chân!
Hắn ta còn thẳng thừng nói với Mã Quyên: “Cô đừng hòng đi học đại học gì nữa! Cả đời này đừng có mơ, ngoan ngoãn mà ở yên đấy cho tôi!”
Ở nông thôn, chuyện đàn ông đánh phụ nữ rất phổ biến, đánh ác thì không thiếu, thậm chí có người bị đánh chết.
Trừ khi đến Hội Phụ nữ của công xã khiếu nại, nếu không thì chẳng ai quản.
Vì người ta cho rằng, đó là chuyện trong nhà của vợ chồng họ.