Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 314.
Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:05:02
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về những chuyện đó, Hứa Nhã trong thư cũng chỉ nhắc sơ qua một câu, không nói nhiều.
Bạch Nguyệt Quý xem xong cũng không để tâm.
Đây là con đường mà Mã Quyên tự mình chọn đi, nếu như cô ta không có tâm địa xấu xa, cũng chẳng đến mức rơi vào kết cục như hôm nay.
Trước kia cô ta hại Bạch Nguyệt Quý, sau đó lại hại Dương Nhược Tình.
Lúc hại Bạch Nguyệt Quý, cô không muốn tự mình ra tay làm bẩn tay, vì biết kiểu người như Mã Quyên cũng chẳng có kết cục tốt.
Nhưng khi dám ra tay với Dương Nhược Tình, thì Dương Nhược Tình đã đáp trả một cách dữ dội, đẩy cô ta vào cái hố sâu nhà họ Trần.
Bạch Nguyệt Quý cũng không phải loại người dễ mủi lòng. Với kết cục hiện giờ của Mã Quyên, cô chẳng thấy thương hại chút nào.
Ai mà đi thương hại kẻ từng có ý xấu với mình? Có thể có người làm được, nhưng Bạch Nguyệt Quý thì không.
Không giẫm thêm một cú lúc người ta sa cơ đã là lòng tốt của cô rồi.
Hiện tại Bạch Nguyệt Quý cũng rất bận, học kỳ mới bắt đầu, một chương mới cũng mở ra.
Ngoài việc ôn tập, học bài, viết bản thảo tiểu thuyết ngôn tình, gần đây cô còn bắt đầu vẽ bản thiết kế thời trang.
Thời gian cô dành nhiều nhất chính là cho những bản thiết kế này.
Thời gian học hành thì rất ít, vì đều là những kiến thức cô từng học rồi, kiếp trước cô vốn là học bá, nên học lại chẳng có gì khó.
Còn viết tiểu thuyết ngôn tình thì mỗi ngày chỉ viết khoảng 1000 chữ, chuyện nhỏ như con thỏ.
Có thể nói, kỳ nghỉ hè vừa rồi rảnh rỗi không có việc gì tiêu khiển, nên cô đã tranh thủ viết xong quyển tiểu thuyết ngôn tình thứ hai.
Quyển này còn dài hơn cả quyển đầu, tổng cộng 90.000 chữ, viết chưa đến ba tháng.
Thậm chí còn được đón đọc nhiều hơn cả quyển đầu.
Tự nhiên cũng có nhà xuất bản tìm đến hợp tác, mấy hôm nữa là tiền bản quyền sẽ được chuyển về.
Hiện tại lịch trình hằng ngày của cô là:
Buổi sáng học tập, ôn luyện,
Buổi trưa vẽ thiết kế,
Buổi tối về nhà chơi với con cái,
Trước khi đi ngủ lại dành một tiếng đồng hồ viết 1000 chữ tiểu thuyết.
Vâng, quyển tiểu thuyết thứ ba cũng đã bắt đầu rồi.
Chuyện cô vẽ thiết kế thời trang ở trường thì người khác không biết, nhưng các bạn cùng phòng thì có.
Trong đó có một người tên là Lý Tiêu Tiêu, là sinh viên bản địa duy nhất trong phòng ký túc xá, nhưng cô ấy chẳng hề kiêu ngạo mà rất hòa đồng với mọi người.
Cô ấy từng nói thẳng, đừng nghĩ nhà ở thủ đô là sướng, chưa chắc điều kiện sống đã hơn các bạn đâu.
Nhìn quần áo cô ấy mặc cũng rất bình thường, ăn cơm thì cùng mọi người ăn ở canteen, học hành thì chăm chỉ cực kỳ.
Nhưng thực ra chẳng ai quan tâm mấy chuyện đó, cái mọi người để ý là nhân phẩm và cách cư xử, tốt là được, những thứ khác đều không quan trọng.
Dù sao, đã đỗ vào trường này rồi thì tương lai sẽ chẳng tệ ở đâu được.
Nói thật, phòng của họ sáu người sống với nhau rất tốt, không ai tính toán, không ai lợi dụng ai, trái ngược hẳn với phòng sáu người bên cạnh.
Một hôm, Lý Tiêu Tiêu tình cờ nhìn thấy những bản vẽ thiết kế thời trang của Bạch Nguyệt Quý, cô ấy cực kỳ kinh ngạc.
“Nguyệt Quý, cậu còn biết thiết kế thời trang nữa à?”
Bạch Nguyệt Quý nhìn cô một cái, mỉm cười: “Cậu cũng có mắt nghề đấy, nhìn phát nhận ra luôn.”
Lý Tiêu Tiêu hỏi: “Tớ xem thử được không? Chỉ hai tờ thôi. Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bản vẽ của cậu đâu!”
Bạch Nguyệt Quý cười khẽ: “Tớ còn sợ cậu ăn cắp chắc.”
Rồi đưa luôn chín bản vẽ cô mới hoàn thành mấy hôm nay cho Lý Tiêu Tiêu xem.
Lý Tiêu Tiêu khẽ cười: “Vậy tớ không khách sáo nhé.”
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, tiếp tục vẽ bản vẽ còn dang dở trên tay.
Nếu thật sự Lý Tiêu Tiêu có ý ăn cắp bản thiết kế của cô, thì cứ để cô ấy làm, dùng mấy bản vẽ để nhìn rõ một con người, chẳng thiệt thòi gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-314.html.]
Huống chi, có ăn cắp được bản vẽ thì cũng đâu ăn cắp nổi cái đầu cô? Những thứ trong đầu Bạch Nguyệt Quý mới là kho báu thật sự.
Lý Tiêu Tiêu thì không biết được bạn cùng phòng của mình lợi hại đến mức nào, nhưng khi xem những bản thiết kế này, cô ấy hoàn toàn kinh ngạc.
“Nguyệt Quý, mấy hôm nay cậu cứ vẽ suốt những bản thiết kế này hả? Có ai đặt hàng cậu vẽ không?” Lý Tiêu Tiêu không nhịn được mà hỏi.
“Không có đâu,” Bạch Nguyệt Quý nói tỉnh bơ, “Tớ muốn vẽ sẵn rồi đến lúc đó tìm mấy nhà máy thời trang lớn hỏi thử xem họ có cần bản thiết kế không. Nếu cần thì bán cho họ.”
Lý Tiêu Tiêu gần như thốt lên ngay lập tức:
“Bán cho anh tớ đi!”
Bạch Nguyệt Quý nhướn mày nhìn cô ấy:
“Anh cậu mở xưởng thời trang à? Không phải nhà cậu nghèo lắm sao?”
Lý Tiêu Tiêu vội vàng liếc nhìn quanh phòng ký túc xá, may mà giờ này trong phòng chỉ có cô và Bạch Nguyệt Quý, bèn hạ giọng nói:
“Nguyệt Quý, cậu đừng kể ra ngoài nhé.”
Bạch Nguyệt Quý bật cười:
“Tớ từng thấy người giả giàu, chứ chưa thấy ai giả nghèo. Cậu làm vậy là vì mục đích gì?”
“Cũng không phải tớ cố ý làm vậy đâu, thật ra ở nhà tớ cũng sống như thế. Ông nội tớ không cho phép bọn tớ sống xa hoa phung phí.”
Lý Tiêu Tiêu lè lưỡi nói.
Bạch Nguyệt Quý nghe vậy liền đoán được, chắc là gia đình cách mạng từng trải, từng kham khổ vất vả nên dạy con cháu sống tiết kiệm.
Xem ra hoàn cảnh nhà Lý Tiêu Tiêu cũng không cần phải nói nhiều nữa.
Tuy vậy, thái độ của Bạch Nguyệt Quý vẫn bình thản, cô nói:
“Bản vẽ thiết kế này cậu có thể đem về cho anh trai cậu xem thử. Nếu anh ấy muốn mua thì cứ việc mua, nhưng tớ nói trước, giá cả không rẻ đâu.”
Lý Tiêu Tiêu cũng rất thẳng thắn:
“Tớ chỉ đem ba bản về cho anh ấy xem, không cần đem hết. Còn giá thì tớ biết chắc chắn không rẻ rồi. Nhưng chuyện đó tớ không can thiệp, nếu anh ấy thích, thì để cậu trực tiếp thương lượng với anh ấy.”
Bạch Nguyệt Quý gật đầu đồng ý.
Trước đó, Lý Tiêu Tiêu rất chăm học, một tháng chỉ về nhà hai lần, còn lại đều ở trường.
Vậy nên hôm nay các bạn cùng phòng không thấy cô ấy đâu cũng hơi ngạc nhiên.
Một bạn cùng phòng nói:
“Cô ấy có chút việc nên về nhà trước rồi, mai sẽ quay lại, không sao đâu.”
Quả thật, Lý Tiêu Tiêu làm việc rất nhanh, hôm sau đã đưa anh trai mình đến.
Cô ấy dẫn Bạch Nguyệt Quý ra quán cà phê bên ngoài ký túc để bàn chuyện hợp tác.
Anh ba của Lý Tiêu Tiêu tên là Lý Tiêu Hằng, tuy cùng âm với chữ “Tiêu” của cô nhưng là hai chữ khác nhau, dù sao tên nam nữ cũng khác biệt mà.
Sau màn giới thiệu ngắn gọn, ba người liền đi thẳng vào chủ đề.
Bạch Nguyệt Quý hỏi cảm nhận của Lý Tiêu Hằng về ba bản thiết kế mà Lý Tiêu Tiêu đã mang về.
Lý Tiêu Hằng mỉm cười nhìn cô:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Vẽ cũng được đấy.”
Lý Tiêu Tiêu nghe thấy thái độ “dở dở ương ương” mang đầy giọng thương nhân ấy thì nhịn không nổi, liếc mắt nhìn anh trai một cái, nhưng cô ấy không nói gì, vì đây là chuyện giữa anh trai cô ấy và Bạch Nguyệt Quý.
Bạch Nguyệt Quý khẽ cười:
“Hôm qua Tiêu Tiêu vừa về nhà, hôm nay anh đã cùng cô ấy đến tìm tôi, tôi cứ nghĩ là anh hài lòng với bản thiết kế. Không ngờ lại chưa đạt kỳ vọng của anh. Thế thì khỏi bàn chuyện hợp tác nữa. Cứ uống cà phê đi, anh đến đây một chuyến cũng không dễ, hôm nay tôi mời.”
Lý Tiêu Hằng hơi sững người, không ngờ Bạch Nguyệt Quý lại nói thẳng như vậy.
Lý Tiêu Tiêu lập tức trừng mắt với anh trai, rồi vội nói với Bạch Nguyệt Quý:
“Nguyệt Quý, cậu đừng chấp anh ấy, dạo này anh ấy làm ăn nhiều quá nên nói chuyện bắt đầu mang cái kiểu thương gia ra rồi.”
Rồi quay sang nói thẳng với anh trai:
“Nguyệt Quý không phải kiểu người thích lòng vòng thăm dò qua lại. Anh cứ trực tiếp để cậu ấy báo giá đi. Nếu giá cậu ấy đưa ra nằm trong phạm vi anh có thể chấp nhận và anh thật sự muốn lấy, thì mua. Còn nếu không hợp tác được, thì cậu ấy sẽ đi tìm người khác. Anh đừng vòng vo nữa, thời gian của anh quý giá, nhưng thời gian của cậu ấy cũng quý không kém đâu."