Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 315.

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:28:22
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Tiêu Hằng lúc này cũng có phần bất lực.

Tuy chưa nói nhiều với Bạch Nguyệt Quý, nhưng là người từng lăn lộn thương trường, vừa nghe đối phương mở miệng là anh ta đã biết cô là người thế nào.

Vì vậy, anh ta cũng không vòng vo nữa, nhìn Bạch Nguyệt Quý nói thẳng:

“Thiết kế đúng là không đồng, cô có mang theo mấy bản còn lại không? Đưa tôi xem luôn.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, đưa ra nốt những bản thiết kế còn lại để anh ta xem.

Lý Tiêu Hằng xem từng bản một, rồi cũng không quanh co nữa, hỏi thẳng:

“Cô ra giá đi.”

Bạch Nguyệt Quý nhấp một ngụm cà phê, nhìn anh ta bình thản hỏi:

“Không biết trong lòng Lý tiên sinh thấy những bản thiết kế này đáng giá bao nhiêu?”

Lý Tiêu Hằng nói ngay:

“Mười bản thiết kế, năm trăm đồng, tôi lấy hết.”

Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ:

“Lý tiên sinh đúng là biết nói đùa.”

Lý Tiêu Tiêu bên cạnh cũng thấy anh ba mình quá xem thường rồi. Cô ấy biết rất rõ giá trị của những bản thiết kế này, nếu làm thành quần áo, chắc chắn sẽ là mẫu ăn khách nhất năm nay, thậm chí để sang năm sản xuất cũng chưa lỗi mốt!

Lý Tiêu Hằng biết ngay cô gái trước mặt không dễ bị dắt mũi, đành hỏi tiếp:

“Vậy trong lòng cô, giá bao nhiêu là hợp lý?”

Bạch Nguyệt Quý vẫn bình tĩnh:

“Một bản thiết kế dưới năm trăm đồng tôi không bán. Dù sao thì Lý tiên sinh cũng đã xem qua rồi, nếu muốn ‘mượn’ dùng mà không trả đồng nào, cũng chẳng sao cả.”

Lý Tiêu Hằng trực tiếp làm lơ câu sau, không nhịn được mà rít một hơi:

“Một bản mà năm trăm đồng? Bạch tiểu thư, cô đúng là ‘công phu sư tử ngoạm’ đấy!”

Bạch Nguyệt Quý không mảy may d.a.o động:

“Một bộ quần áo theo thiết kế này có thể bán giá mười đồng ngoài thị trường, tôi lấy năm trăm một bản, tương đương giá của năm mươi bộ thôi.”

“Giá mười đồng là giá thị trường, còn giá xuất xưởng của chúng tôi thấp lắm! Một bản vẽ năm trăm đồng, chưa chắc lô hàng đó đã kiếm đủ vốn đâu! Cô đòi giá này là quá cao rồi!” Lý Tiêu Hằng tỏ ra không vui.

“Cụ thể lợi nhuận nhà máy thì tôi không rõ, nhưng chắc chắn không dưới 10%. Một bộ quần áo bán ngoài giá mười đồng, nhà máy lãi ít nhất một đồng. Nhưng hàng thì sản xuất hàng nghìn, thậm chí hàng vạn cái. Nếu bán được trên diện rộng, đến các tỉnh khác, thì bán vài chục ngàn bộ cũng không khó. Một bản thiết kế năm trăm đồng là mức giá hợp lý.” Bạch Nguyệt Quý vẫn bình tĩnh nói.

Lý Tiêu Hằng cười lạnh:

“Bạch tiểu thư cũng tự tin thật đấy!”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, lại uống một ngụm cà phê:

“Hôm qua Tiêu Tiêu đem bản vẽ về, hôm nay anh đã tới gặp tôi, chứng tỏ anh cũng tin mình có thể đạt được doanh số như tôi nói.”

Lý Tiêu Hằng bỗng thấy mình đi vội quá, đáng lẽ nên để 10 ngày nửa tháng mới đến gặp.

“Anh đến đúng lúc, nếu sản xuất kịp thời thì có thể tung ra bộ sưu tập mùa thu mới nhất. Nếu chậm trễ, sản xuất xong rồi cũng không kịp bán. Lý tiên sinh thấy giá này cao, nhưng thật ra chỉ là giá hiện tại. Với tốc độ phát triển bây giờ, chỉ vài năm nữa thôi, giá thiết kế của tôi có khi còn không dừng ở con số này đâu.” Bạch Nguyệt Quý dịu dàng nói, nhưng lời thì vô cùng rõ ràng.

Cô biết rõ giá trị thiết kế của mình, cũng nắm chắc xu thế thời đại. Giá hiện tại là mức khởi điểm cô cho là xứng đáng.

Lý Tiêu Hằng tất nhiên hiểu, những thiết kế này đáng tiền. Nhưng đã là thương nhân, đương nhiên anh ta muốn tối ưu hóa chi phí. Trước khi đến, trong lòng anh ta đã định ra một khoảng giá.

Nhưng nghe đến đây, anh ta bỗng lóe lên một suy nghĩ, nhìn cô hỏi:

“Tôi có thể chấp nhận giá này, không mặc cả. Nhưng cô phải ký hợp đồng với tôi, sau này thiết kế gì cũng phải bán cho tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-315.html.]

Bạch Nguyệt Quý từ chối thẳng thắn:

“Tôi không ký hợp đồng. Nhưng nếu có thiết kế mới, tôi sẽ ưu tiên nghĩ đến Lý tiên sinh, vì anh là người sảng khoái.”

“Miệng nói thì hay, tôi không tin cam kết bằng lời.”

Bạch Nguyệt Quý vẫn cười, “Nếu Lý tiên sinh không tin, thì tôi cũng chẳng còn cách nào.”

Lý Tiêu Hằng âm thầm cảm thán: người phụ nữ xinh đẹp này quả không hổ là nữ thủ khoa tỉnh, đỗ Bắc Đại, vừa như đóa hoa nhẹ nhàng, vừa lễ phép nhã nhặn, nhưng lại có nguyên tắc rõ ràng, thông minh sắc sảo, không hề bị dắt mũi.

Anh ta suy nghĩ một chút, đành nhượng bộ:

“Cô với Tiêu Tiêu là bạn cùng phòng, lại là bạn tốt, tôi chọn tin tưởng cô.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Lý Tiêu Tiêu ở bên cạnh nghe xong chỉ âm thầm trợn trắng mắt.

Bạch Nguyệt Quý thì rất nghiêm túc nói:

“Hợp tác của chúng ta không liên quan gì đến tình bạn của tôi với Tiêu Tiêu. Tôi đã nói sẽ ưu tiên cân nhắc xưởng của anh là sẽ giữ lời, trừ phi mức giá không đạt yêu cầu trong lòng tôi.”

“Được, vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!” Lý Tiêu Hằng cũng dứt khoát, đứng lên bắt tay cô.

“Hợp tác vui vẻ.” Bạch Nguyệt Quý đáp lại.

Vậy là chỉ trong thời gian ngắn, tài khoản cá nhân của Bạch Nguyệt Quý đã nhận về năm nghìn đồng.

Số tiền tiết kiệm này gần bằng toàn bộ số tiền mà gia đình Bạch Nguyệt Quý mang theo khi lên thủ đô.

Cũng chính nhờ có khoản tiền này, cô liền chủ động liên hệ với chủ nhà đang cho thuê căn nhà trong ngõ hiện tại.

Chủ nhà này thực ra cũng thuộc hàng có điều kiện, trong tay không chỉ có mỗi căn nhà sân trong này ở trong ngõ, mà vì gia đình họ đã chuyển đến nhà mới có sân rộng hơn nên mới đem căn cũ này cho thuê.

Khi nghe Bạch Nguyệt Quý liên hệ để hỏi mua căn nhà, chủ nhà cũng hơi bất ngờ:

“Căn nhà đó vị trí rất đẹp, hiện tại tôi cũng chưa có ý định bán. Nhưng cô có thể trả giá bao nhiêu?”

Bạch Nguyệt Quý đáp:

“Giá thị trường ở khu này bao nhiêu, tôi trả bấy nhiêu. Nếu bác sẵn lòng bán căn nhà cũ này, tôi lập tức mua ngay. Còn nếu không bán thì thôi, tôi đi tìm chỗ khác.”

Theo giá hiện tại thì căn nhà này khoảng 4000 đồng, tuy nhà cũ nhưng vị trí rất đẹp.

Đối với Bạch Nguyệt Quý mà nói, giá này không phải là quá cao, càng khỏi nói đến tiềm năng của căn nhà trong tương lai.

Nhưng cũng đừng quên, vào thời điểm đó, 4000 đồng không phải là con số mà gia đình bình thường nào cũng có thể chi ra.

Cô không muốn biến mình thành “con cừu béo” để người ta vặt lông.

Hôm sau, chủ nhà chủ động đến tìm cô. Sau một hồi thương lượng, hai bên chốt giá là 4200 đồng, tuy cao hơn một chút nhưng vẫn trong phạm vi cô có thể chấp nhận được.

Thế là Bạch Nguyệt Quý cùng chủ nhà cùng nhau đến phòng quản lý nhà đất làm thủ tục sang tên.

Trong vòng một ngày, căn nhà đó đã chính thức đứng tên cô.

Chuyện mua căn nhà này, Bạch Nguyệt Quý không nói cho cậu mợ biết.

Không phải cố tình giấu giếm, chỉ là cảm thấy hiện giờ hai người lớn đang sống rất ổn định, không nhất thiết phải biết mọi chuyện.

Nói ra thì hơi khoe khoang, dù thật sự cũng đáng để tự hào, vì vừa mới lên thủ đô chưa bao lâu mà đã có thể mua nhà, nhưng cô thấy không cần thiết.

Chỉ có Chu Dã là cô nhất định sẽ nói.

Chỉ là dạo này anh quá bận, hôm ấy đến tận hơn mười giờ đêm mới về, lúc đó Bạch Nguyệt Quý đã đi ngủ từ lâu.

Sáng hôm sau dậy, Chu Dã lại đã đi mất.

Hỏi Lý Đại Ni mới biết, anh đã ăn sáng lúc sáu giờ rồi vội vã đi ngay.

Đúng là bận rộn như cái chong chóng xoay tít mù.

Loading...