Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 318.

Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:20:42
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gần đây, ký túc xá bên cạnh đúng là gặp đại hạn.

Vì người gặp chuyện không chỉ có Dương Nhược Tình, mà còn có cô gái nhà nghèo, mẹ cô ta lại lên tìm lần nữa.

Sau một học kỳ, lần này bà ta tới là để lôi con gái về quê lấy chồng, nói bên đằng trai rất có thành ý, từ đầu hè tới giờ vẫn đang đợi cô ta về làm đám cưới.

Tiền sính lễ không những có 1000 đồng, mà giờ còn thêm cả một chiếc xe đạp nữa!

Thời này mà có được số tiền ấy với cả xe đạp thì thật sự là sính lễ trên trời.

Mẹ cô gái nhà nghèo tỏ ra vô cùng mãn nguyện, âm thầm vui mừng vì ngày trước đã cho con gái đi học, nếu không thì sao có thể “bán… à nhầm”, gả được giá cao như vậy?

Còn nói, nếu gả sang rồi, con gái thành người nhà bên đó, sau này nếu nhà mẹ đẻ có khó khăn gì, không phải cũng có thể dựa vào con gái mà vượt qua sao?

Nói chung, trăm điều tốt.

Lần này, cô gái nhà nghèo suýt nữa bị mẹ kéo về ép cưới. Cuối cùng vẫn là tiểu thư nhà giàu ra tay.

Lần trước đưa cho bà mẹ kia 100 đồng, lần này 100 không đủ nữa, phải tăng gấp đôi thành 200 đồng, bà ta mới vui vẻ cầm tiền rời đi mà không kéo con gái theo.

Chuyện này rầm rộ tới mức cả trường đều bàn tán, thành ra mọi người không chú ý đến một chuyện khác âm thầm hơn…

Lý Phượng Thúy – bạn cùng phòng với Dương Nhược Tình – chính là người từng cặp với gã bạn trai cặn bã, rồi bị làm cho mang thai, bị ép đi phá, trước đó còn từng gây ra một phen náo loạn trong ký túc xá.

Không ngờ sau đó, cô ta lại quay lại với tên bạn trai cũ.

Gã kia nói lời xin lỗi, cô ta lại mủi lòng tha thứ, thế là hai người lại như vợ chồng son, sống với nhau như tiên đồng ngọc nữ.

Gã đàn ông ấy còn “hy sinh to lớn” vì cô ta, vì muốn cô ta, mà cũng đành không tình nguyện đeo bao, tất nhiên cũng có lúc không chịu đeo, viện cớ rằng như vậy mới thật sự là yêu cô ta.

Cô ta cũng không cản, kết quả là chưa hết một học kỳ lại mang thai.

Lần này cô ta tỏ ý muốn giữ lại đứa bé, nói có thể thuê nhà ở ngoài sống.

Gã đàn ông kia mắng ngay: “Cô điên rồi à?”

Sinh ra rồi ai lo? Hắn tuyệt đối không nuôi.

Cuối cùng, Lý Phượng Thúy lại bị ép đến bệnh viện phá thai, giờ đang ở ký túc nghỉ dưỡng hậu phá.

Ngoài ra còn một bạn nữ nữa bị giáo viên phụ trách mời lên gặp mặt, vì thành tích học tập thật sự quá kém.

Cô gái kia lau nước mắt nói:

“Em hôm đó bị đau bụng, đi ngoài cả mấy lần, thật sự không thi nổi…”

Cô giáo phụ trách cũng từng nghe về việc cô gái này cứ thi là lại đau bụng, thôi thì tạm thời bỏ qua, nhưng cũng nghiêm túc nhắc nhở, nếu còn tái phạm, e rằng sẽ bị buộc thôi học!

Việc này cũng thành chủ đề bàn tán, một phòng sáu người, thì bốn người rơi vào khốn cảnh.

Chỉ có tiểu thư nhà giàu và một cô bạn từng là thanh niên trí thức ở nông thôn là vẫn y nguyên như cũ, sạch sẽ bình an.

Tiểu thư nhà giàu thì không cần nói, giàu nên tự tại.

Còn cô bạn kia thì tình yêu, học hành đều viên mãn: năm nay cô ấy đã lớn tuổi, từng xuống nông thôn, tuy chưa kết hôn, nhưng giờ đang yêu đương cực kỳ mặn nồng với một nam sinh.

Con gái vốn hay tám chuyện.

Ký túc xá của Bạch Nguyệt Quý cũng nắm rõ mọi tin tức bên phòng bên cạnh, chỉ cách vài bước chân, không biết mới lạ!

Mọi người trong phòng cô đều tự thấy may mắn, may mà được phân vào cùng một phòng, nếu mà bị chia vào bên kia, chắc… khóc không ra nước mắt.

Hôm đó, Bạch Nguyệt Quý mua vài cây kem mang về ký túc, mỗi người một cây.

Cả phòng cười bảo:

“Lại ăn kem của cậu với Tiêu Tiêu rồi, ngại quá trời luôn đó.”

Bạch Nguyệt Quý bật cười:

“Ngại gì chứ, các cậu cũng mang đặc sản quê nhà lên chia cho mọi người mà.”

Sau kỳ nghỉ hè, có bạn mang nấm tuyết quê nhà lên, gửi cho bếp trường nấu canh. Sáu người một ký túc, chia nhau ăn, canh thật sự vừa mát vừa ngon.

Cô bạn ấy biết nhà Bạch Nguyệt Quý có con nhỏ nên còn tặng riêng một phần, bảo mang về nấu cho con ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-318.html.]

Có bạn khác được người nhà gửi lên bột củ sen, chỉ cần pha với nước nóng là có thể ăn như bữa sáng.

Thậm chí, người nhà còn chuẩn bị cả cho mấy bạn cùng phòng, đựng trong lọ hoa quả đóng sẵn, mỗi người một phần.

Một bạn khác thì được nhà gửi mơ khô, ngon không tưởng.

Bạch Nguyệt Quý cũng được chia một lọ.

Không ai tính toán, chẳng ai keo kiệt, mọi người thật sự sống rất hòa thuận, gắn bó.

Tuy nhiên, đây cũng là lần cuối cùng họ được ăn kem trong năm nay.

Thời gian trôi qua nhanh, tháng Mười sắp sửa kết thúc, thời tiết cũng bắt đầu se lạnh.

Bước sang tháng Mười Một, trời bắt đầu rét thật rồi.

Năm nay vì Chu Dã mở hẳn ba xưởng nhỏ, nên cả nhà từ lớn đến bé đều được mặc quần áo mới để chống rét mùa đông, đến cả Lý Đại Ni cũng được phát một chiếc áo bông mới toanh.

Cậu mợ của Chu Dã biết chuyện thì lập tức kéo cháu ra mắng dạy riêng:

“Chúng ta không thiếu áo bông, không cần thiết phải sắm thêm! Quần áo mới mua nhiều như vậy, còn mấy cái chăn bông nữa, tiêu mất bao nhiêu tiền rồi hả?! Một tháng lương thì có bao nhiêu đâu?”

Cả nhà có thể sống sung túc như thế, bản thân anh là chủ gia đình mà áp lực nhẹ nhàng như vậy, chẳng phải đều là nhờ vợ giúp đỡ hay sao, thế mà còn tiêu xài mạnh tay thế này!

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã chỉ cười hì hì nghe mắng, sau đó lại giả bộ ngoan ngoãn nói mình được tăng lương, giờ mỗi tháng có tận năm mươi đồng, nhắc hai cậu mợ đừng kể ra ngoài.

Nhưng cậu mợ hoàn toàn không bị lừa, nói thẳng:

“Năm mươi thì sao? Có nhiều bằng vợ cháu không? Lại còn phải để dành tiền mua nhà nữa cơ mà, đấy mới là khoản lớn!”

“Tiền không chỉ cần kiếm, mà còn phải biết tiết kiệm. Không biết tiết kiệm thì kiếm bao nhiêu cũng bay sạch!”

Chu Dã thành thật chịu thua, nói sau này sẽ không như vậy nữa, chỉ là lo mùa đông ở Bắc Kinh lạnh quá, sợ người nhà chịu không nổi, nên mới sắm thêm ít áo bông dự phòng.

Mà không chỉ áo bông đâu, anh còn chuẩn bị cả nhiều vật dụng mùa đông khác cho gia đình.

Lương thực thì đầy đủ khỏi nói: gạo trắng, bột mì, bột ngô, khoai lang, đủ loại đậu… toàn là lương thực mới thu hoạch năm nay, đủ ăn đến tận sang năm.

Ngoài ra, anh còn tích trữ than đá.

Bên này mùa đông xài bếp lò than, mà than thì vô cùng khan hiếm, không tích trữ sớm là không có mà dùng.

Chu Dã mua hẳn nhiều bao, chất đống sau nhà, bỏ vào kho củi sau vườn.

Dĩ nhiên, củi khô cũng có sẵn, đều là những thứ không thể thiếu.

Ngoài ra, anh còn mang về mấy cái túi sưởi từ bên ngoài.

Ở quê thì rất khó mua, nhưng ở thủ đô, nơi giàu có ngày xưa, những thứ thế này lại không thiếu.

Đúng là kinh thành xưa của người giàu, cái gì cũng dễ tìm hơn.

Loại anh mua đều rất tốt.

Phòng của cậu mợ có sẵn một cái mang theo từ quê.

Nay thì cả hai ông bà dùng chung một cái, phòng mấy đứa nhỏ cũng có một cái, Lý Đại Ni cũng có riêng một cái.

Thời tiết lạnh, nên quyết định cho lão Tam và lão Tứ sang ngủ cùng bố mẹ.

Nhưng lão Tam cứng đầu nói không cần, vì nó không đạp chăn.

Thấy anh không đi, lão Tứ vốn định theo sang cũng lung lay, định ở lại.

Kết quả bị ba anh em kịch liệt phản đối:

“Em đạp chăn! Em qua ngủ với bố mẹ đi!”

“Đúng rồi, em toàn đạp tung chăn.”

“Còn hay xì hơi trong chăn, thối c.h.ế.t người!”

Lão Tứ bị ghét ra mặt, nhưng chẳng tức giận, ngược lại còn vui vẻ hí hửng ôm chăn chạy sang phòng bố mẹ.

Chỉ là tối nào trước khi ngủ, nó cũng phải vào phòng anh chơi một hồi, chơi đùa một trận mới chịu đi ngủ.

Cả nhà mùa đông ấm áp, đủ đầy, vui vẻ, từ trong ra ngoài đều có hơi ấm của tình thân.

Loading...