Kim Quế Hoa hừ một tiếng: “Em cảm thấy em cũng nghỉ ngơi, hôm nay cũng cần đến doanh trại, thế giặt quần áo .”
Nói xong, Kim Quế Hoa đặt thùng đồ trong tay xuống chân Bao Trung Hoa, tiện tay đón con từ vòng tay , đó nhà.
Tâm trạng Tần Trí Viễn thoải mái, : “Đừng ngây đó nữa, mau giặt , cẩn thận gia đình lục đục, nhớ nha, nhỏ tiếng chút, vợ còn đang ngủ đấy.”
Anh xong thì xách thùng nhà, lúc cửa nhà họ Vu cũng mở , Vu Vĩ Đào cũng ngoài, trong tay cũng cầm một thùng chứa đầy quần áo.
Hai đưa mắt , vô cùng hiểu ý phẫn nộ đối thoại với trong sân nhà: “Hôm nay dở chứng gì thế, Tần Trí Viễn chuyện gì mà giặt đồ gì thế?”
Hại họ cũng giặt!
…
Ở ngoài sân ồn ào, nhưng ảnh hưởng gì đến Ôn Như Ý, tối qua cô quá mệt, ngủ một giấc sâu, nếu lúc tỉnh dậy đau đến nỗi hít ngược một , lẽ quên mất tối hôm qua họ gì.
Cô cử động một chút, cảm giác cơ thể giống như trong tiểu thuyết ngôn tình miêu tả nam nữ chính khi cái đó xong, chỉ một từ, đau! Hai từ, đau!
Người đàn ông giống như ăn gì , hận thể lấy ăn cơm cả đời để dùng cô trong một buổi tối, thật là tức mà!
“Em dậy ? Muốn uống nước ?”
Cửa phòng truyền đến giọng trầm thấp của đàn ông, Ôn Như Ý ngước mắt qua.
Chỉ thấy chỗ cửa, ánh sáng rực rỡ trong phòng khẽ ánh lên khuôn mặt tuấn của , bộ đồ quân nhân chỉnh tề ngay ngắn, trông hăng hái, tinh thần sảng khoái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-song-hanh-phuc-tren-dao/chuong-123-tap-the-giat-quan-ao.html.]
Ôn Như Ý nhớ một cảnh tượng tối qua, kìm nghiến răng : “Muốn.”
Cô xong mới nhận thức giọng của khàn, cô hung hãn trừng mắt đàn ông: “Đều tại , em sắp nổi đây.”
Giọng khàn chút nào, nũng nịu, mà khiến kích thích, Tần Trí Viễn nhẹ, thấy cô gần như thể che bằng một chiếc chăn nhỏ, đôi vai mịn màng lộ làn da trắng như ngọc, lấm tấm những chấm đỏ tươi, chính là kiệt tác của đêm qua.
Yết hầu của cũng bất giác mà chuyển động, đến đưa nước cho cô: “Không , em uống chút nước , hầm canh gà , lát nữa em ăn nhiều chút, bồi bổ sức khỏe, ấm họng.”
May
Ôn Như ý sắc mặt đỏ, tối qua mất quá nhiều sức lực, nhắc nhở như , cô thật sự đói, cô nhận lấy nước từ đàn ông và uống cạn, đó dậy khỏi giường.
cử động, chân còn chạm đất, suýt chút nữa ngã xuống, may mà Tần Trí Viễn nhanh chân nhanh tay, đỡ lấy cô.
Anh : “Thôi , em cứ giường , lát nữa mang cơm đến cho em.”
Ôn Như Ý kìm mắng : “Còn tại , nếu tiết chế một chút thì bây giờ em cần giường ?”
Tần Trí Viễn chột , sờ sờ mũi : “Thế ai bảo em giống như nước , khiến càng càng hăng say.”
Lời dứt, Ôn Như Ý trực tiếp ném cái gối về phía : “Anh đúng là đồ lưu manh.”
Tần Trí Viễn bắt cái gối một cách dễ dàng, khóe môi cong lên : “Anh , lát nữa ăn cơm xong tên lưu manh bôi thuốc cho em, thuốc ở bộ đội , chuyên trị trầy xước sưng đỏ, đảm bảo bôi lên là hết.”
Ôn Như Ý thấy lời , ném tiếp cái gối còn , kết quả đàn ông chuồn một bước .
Đến giờ cơm, Ôn Như Ý trực tiếp giải quyết bữa trưa giường, nhưng thể nhắc đến một chút, tay nghề nấu nướng của Tần Trí Viễn thật sự bình thường, đúng là chỉ nấu ăn, nếu như nhờ mùi vị của nguyên liệu ngon sẵn lẽ bữa cơm cô ăn nuốt nổi.
Sau khi ăn xong, Tần Trí Viễn cũng mang thuốc mỡ đến, ban đầu thật sự chỉ là bôi thuốc cho Ôn Như Ý, dẫu cô cũng sưng thật, cũng thương hoa tiếc ngọc mà, nhưng càng bôi thuốc chuyện đó càng khó kiểm soát, cuối cùng hai bắt đầu quấn .
Có thể là cơ thể nghỉ ngơi thời gian ngắn, hoặc là uy lực của thuốc mỡ thật sự tồi, cho nên cảm nhận của Ôn Như Ý hơn tối hôm qua một chút, phản ứng của cô cũng nhiệt tình hơn.