Châu Mỹ Thanh: “Tối qua con , phụ nữ vẫn nên thịt chút mới , con thấy em cần giảm cân nữa.”
Khương Nguyệt Anh Ôn Như Ý giảm cân thì khẽ nhíu mày: “Thật sự cần giảm cân gì, đợi qua vài ngày nữa sẽ gầy chút, thể gầy hơn nữa, cả xương cũng .”
Kim Quế Hoa cảm thấy điều vấn đề ở gầy béo, xinh khoác bao gai cũng thấy , thì mặc cỡ nào thì cũng vô dụng, mà Ôn Như Ý chính là kiểu vốn xinh .
Được khen ngợi, Ôn Như Ý cũng chút ngại, cô nghĩ ngợi : “Hay là con vẫn nên bộ khác, chiếc váy bắt mắt quá, giành mất sân khấu của bé con .”
Yết hầu Tần Trí Viễn chuyển động: “Không cần , trẻ con cần gì sân khấu, sân khấu của em chính là sân khấu của con bé!”
May
Bên xong, bên ngoài sân gọi Tần Trí Viễn, là Giang Vĩnh Quân dẫn của bộ đội xách túi to túi nhỏ đến, một nhóm đông đen, chắc tầm 20 đồng chí, một nửa là ở đoàn ba, nửa còn là những đồng chí ở đoàn khác mối quan hệ thiết với Tần Trí Viễn, đương nhiên ít cũng dẫn nhà đến cùng.
Giang Vĩnh Quân nhà thì vội vàng lấy máy ảnh đưa cho Tần Trí Viễn: “Máy ảnh hiệu Hải Âu, trân quý lắm đấy, mượn của bộ đội, bảo thợ cuộn phim mới cho , hôm nay thể chụp thoải mái.”
Tần Trí Viễn cầm máy ảnh, , lúc ít chụp hình, để mượn máy ảnh càng dễ dàng, cho nên những dịp như thế , nhất định giữ một kỷ niệm cho con, cho gia đình của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-song-hanh-phuc-tren-dao/chuong-170-chup-anh.html.]
Sau khi trong bộ đội đến, bắt đầu bày trí bàn ghế, trong nhà bày 2 bàn, bên ngoài sân bày thêm 4 bàn, vì để bày bàn ghế ngoài sân, cho nên lúc họ dọn dẹp ngoài sân sẵn , lúc đặt 4 bàn đủ, mới sắp xếp bàn ghế xong, mấy đồng chí quản lý của xưởng hải sản cũng đến, ngay cả Hạ Chí Cương và Phương Tiền Tiến cũng đến cùng.
Hạ Chí Cương thấy tinh thần của Ôn Như Ý vô cùng , trong lòng cũng nhẹ nhõm, bèn tìm cơ hội hỏi cô: “Hội chợ Canton tháng 10 cô chắc vấn đề gì chứ?”
Ôn Như Ý : “Anh yên tâm, phó xưởng trưởng Hạ, bây giờ là nhân viên quản lý chủ chốt của nhà máy chi nhánh chúng , Hội chợ Canton quan trọng như , đương nhiên sẽ tận tâm tận lực, nhưng mà một chuyện thể bàn bạc với .”
Hạ Chí Cương chính là chút lo lắng cô chăm con , cô đến đây thì căng thẳng : “Chuyện gì thế?”
Ôn Như Ý nhướng mày: “Lúc đó con vẫn đầy 2 tháng, nhất định mang con bé theo, chồng nhất định theo, thể cha cũng sẽ cùng, cho nên đến lúc đó dẫn thêm vài chứ? Xưởng sẽ thanh toán giúp nhỉ?”
Hạ Chí Cương thở phào một , còn tưởng rằng cô chuyện gì nữa đấy, thì chỉ là cái : “Đương nhiên thành vấn đề, đến lúc đó cô cần dẫn thêm bao nhiêu thì một tiếng là .”
Rất nhanh đến giờ ăn cơm, hôm nay là một ngày , nhiều đồ ăn cũng nhiều, mỗi bàn ăn đều các bản địa thường ăn như là gà Văn Xương, cá kho, xương sườn và những món mặn khác, món chay rau trộn thì khỏi nữa.
Mặc dù ở hải đảo sản vật đa dạng phong phú, nhưng tay nghề nấu nướng của mỗi khác , những món ăn cũng khác mùi vị, hôm nay đều là Triệu Tú Hoa và Khương Nguyệt Anh đầu bếp chính, hai đều là tay nghề lâu năm, mùi vị những món ăn họ đương nhiên cần , ăn bữa cơm ngon miệng và vui vẻ.
Ôn Vệ Quốc trong sân náo nhiệt, đôi mắt cũng kìm mà đỏ lên, nhớ lúc đầu khi đẩy xuống nông thôn, ông bao giờ nghĩ đến nhà họ Ôn sẽ còn một ngày như , ngờ vài năm trôi qua thể thấy khung cảnh , cảm giác giống như mơ , cảm giác chân thực.
Ông đang nghĩ ngợi, Tần Trí Viễn chạy đến mặt ông hỏi: “Cha, cha ăn xong , gia đình chúng cùng chụp hình, đợi lát nữa chúng chụp xong, họ cũng chụp.”