Ở cổng đại viện, Hà Thắng Lợi và hai của đội duy trì trật tự đang giữ Dương Quốc Bình cho chạy, Dương Quốc Bình thấy Ôn Như Ý và những khác , sắc mặt liền trắng bệnh, hỏng chuyện !
Còn Tô Hữu Khánh thấy đàn ông chơi , trong lòng nén một bụng lửa giận, trực tiếp lao đến , mấy nắm đ.ấ.m liên tiếp rơi xuống như mưa , tốc độ nhanh đến mức đều phản ứng kịp.
Đợi đến khi Dương Quốc Bình ngã xuống đất, đau đớn kêu la, Mạc Kiệt Phong mới cho tách hai họ , ông đỏ mặt, trực tiếp mắng chửi: “Hai mất mặt , đang ở ngoài đường đấy, tất cả đến đồn công an hết cho !”
Khuôn mặt Tô Hữu Khánh khổ sở, mất hình tượng của phó chủ nhiệm: “Chủ nhiệm Mạc, chính lấy chứng cứ giả bảo đến lục soát nhà họ Ôn!”
Dương Quốc Bình thấy lời , lòng nghĩ thầm hỏng , lẽ Tô Hữu Khánh khai hết, nhưng ở đây ngoài đường nhiều , thể tự hủy , nghiến răng : “Ông điên , ông đang cái gì, ông đừng mở miệng là vu khống cho khác!”
Tô Hữu Khánh giễu một tiếng: “Dương Quốc Bình, còn ở đó mà giả vờ, lúc sáng mang chứng cứ đưa cho là đang cái gì?”
Dương Quốc Bình cả phát lạnh, ngờ Tô Hữu Khánh thật sự cần thể diện như , thật sự khai hết chuyện , bây giờ đánh mặt mũi bầm dập, thậm chí còn thể liên lụy đến , quả thực đúng là lấy đá tự đập lên chân !
chắc chắn thể thừa nhận: “Ai giả vờ với ông, lúc sáng chỉ cho ông mượn một tiền, chứng cứ giả gì !”
Tô Hữu Khánh dáng vẻ chịu nhận, còn tiền đó là cho mượn, ông lập tức nổi giận đùng đùng, lao tới tiếp tục cho một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-song-hanh-phuc-tren-dao/chuong-63-hong-chuyen.html.]
Lần Mạc Kiệt Phong nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng cho tách họ , lúc xe tuần tra đến, Mạc Kiệt Phong trực tiếp đưa bọn họ đến đồn công an.
Mà chuyện ngày hôm nay, Ôn Như Ý là đương sự, đương nhiên cùng, nhưng mà bọn họ chỉ một chiếc xe, chứa nhiều như thế, cho nên Triệu Tú Hoa và Châu Mỹ Thanh theo.
Ở xe, Ôn Như Ý nhớ quá trình Dương Quốc Bình đánh lúc nãy, trong lòng cô thấy sảng khoái, nhưng mà thấy điềm tĩnh như thế, trong lòng cô cũng chút lo lắng: “Không Dương Quốc Bình sẽ bình yên đấy chứ?”
Ánh mắt Tần Trí Viễn lạnh lùng, nhỏ tiếng an ủi cô: “Không , cho dù gì, cũng thể cho gì.”
Ôn Như Ý trừng đàn ông một cái: “Anh đừng bậy, chúng là công dân tuân thủ pháp luật.”
Tần Trí Viễn ngốc, còn lâu mới để bản dính , lái xe, đưa tay khẽ xoa cái đầu nhỏ của cô, an ủi cô: “Không , đối với đàn ông bỉ ổi, những lúc em dùng phương thức bỉ ổi, cho dù thật sự động tay, cũng sẽ cẩn thận mà.”
Khương Nguyệt Anh ghế hai mật, khóe môi bà cong lên, âm thầm đầu sang một bên ngắm phong cảnh bên ngoài, Dương Lệ Quyên lén lút , nhỏ tiếng : “ thấy Trí Viễn nắm thóp nhỉ? Không lâu lẽ chị sắp bồng cháu nội .”
Khương Nguyệt Anh cũng nghĩ như , con trai bà hai mươi tám tuổi, vẫn từng căng thẳng cô gái nào như , cứ tiếp tục như thế, mong ước bà nội của bà nhanh thể thực hiện .
May
“Mong là như .” Bà híp mắt .
Ôn Minh Khang hai thì thầm với , bĩu môi, bây giờ em gái hai mươi tuổi nữa đấy, cô vẫn là đứa trẻ, sinh con sớm như gì, về bảo Mỹ Thanh chuyện đàng hoàng với cô, nhất định con sớm như thế!
Rất nhanh xe đến đồn công an, họ xuống xe, thấy Tô Hữu Khánh đánh với Dương Quốc Bình ở bãi đất trống, công an sắp cản nổi, mau chóng đưa hai đến phòng thẩm vấn.