Anh xong, bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa nhẹ nhàng, đó là giọng của Khương Nguyệt Anh.
Vốn dĩ Khương Nguyệt Anh gõ cửa, nhưng ngày mai họ về đảo, đồ đạc vẫn thu xếp, lát nữa ăn cơm xong còn đến nhà họ Ôn tạm biệt, sợ thời gian đủ, lát nữa bà cũng , sợ thời gian dặn dò hai , cho nên mới đến phiền hai vợ chồng mới cưới.
Không lâu , Ôn Như Ý cùng với Tần Trí Viễn từ bên trong , Khương Nguyệt Anh Ôn Như Ý, quan sát cô vài cái, ừm, nét mặt hồng hào, vẻ mặt thẹn thùng, tinh thần dường như , bà con trai nhà , trạng thái bằng Ôn Như Ý, nhưng cũng vẫn .
Bà yên tâm, chỉ một đống đồ bàn : “Buổi chiều con mang những thứ về nhà họ Ôn, con xem thử còn thiếu gì, bây giờ bổ sung thêm cho con.”
Bởi vì cảnh của họ đặc biệt, hôm nay xem như là mặt, chuyện lúc đàn ông qua với Ôn Như Ý, cô đồ đạc mà Khương Nguyệt Anh chuẩn giúp, bà chuẩn đầy đủ, thuốc rượu đều đó, còn thịt, trái cây, mạch nha các loại.
Hôm đến nhà họ Ôn, bọn họ mang nhiều đồ đến, bây giờ mang nhiều như thế, Ôn Như Ý cảm thấy áy náy, quyết định mang nhiều đồ như thế, nhưng Khương Nguyệt Anh đồng ý, chỉ : “Tối qua Tú Lệ mang ít đồ về, đợi hai đứa , một ở nhà cũng ăn hết nhiều như thế, những đồ để ở đây sợ cũng hỏng mất.”
Khương Nguyệt Anh sinh một trai một gái, con trai lính ở hải đảo xa xôi, con gái mặc dù gả ở trong thành phố, nhưng cũng là của hai đứa con , cũng khó về thường xuyên , bình thường chỉ một bà ở nhà.
Cuối cùng Ôn Như Ý cũng bà , nên từ chối nữa, khi ba ăn cơm xong, Khương Nguyệt Anh đối chiếu một khoản tiền với Tần Trí Viễn xong trực tiếp , còn Ôn Như Ý với Tần Trí Viễn về phòng thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc của Tần Trí Viễn vốn dĩ ít, mang một balo từ bộ đội là đủ, lúc cũng gì thu dọn, tìm một cái túi rỗng để đựng một ít đồ ăn với bánh kẹo mang về bộ đội, chia sẻ cho các chiến hữu.
Còn Ôn Như Ý đây là đầu tiên cô đặt chân lên đảo, nhiều đồ mang theo, nhưng cô cũng , hải đảo bên thuộc khí hậu nhiệt đới hải dương, nắng nóng quanh năm, cần quá nhiều quần áo dày, cuối cùng cô lựa lựa chọn chọn, cũng xếp một cái vali nhỏ và một cái túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-song-hanh-phuc-tren-dao/chuong-79-cho-tien.html.]
Sau khi thu xếp xong, cô lấy hồng bao mà họ hàng trong nhà và bạn bè đưa cô khi chúc rượu tối qua, khi đếm cô nhận họ hàng nhà họ Tần cũng phóng khoáng, ngoại trừ tiền quà cưới, những hồng bao cũng ít, mười mấy hồng bao cộng cũng hơn 100 tệ.
Ngoại trừ tiền , sính lễ của nhà họ Tần và cả tiền mà Triệu Tú Hoa cho cô cộng , tổng cộng hơn 1100 tệ, ở thời , đây là một tiền lớn đấy, theo như giá nhà ở Giang Thành bây giờ, cô thể mua một căn nhà hơn 100 mét vuông.
Đương nhiên, tiền là vốn khởi nghiệp gia đình nhỏ của cô và Tần Trí Viễn, nhưng bây giờ tiền trong tay cô, cô cũng xem là tiểu phú bà.
Cô đang vui sướng, phía đột nhiên truyền đến giọng mang ý của đàn ông: “Ôi chao, bao nhiêu tiền nhỉ?”
Ôn Như Ý giật , cô trừng mắt : “Sao cho , đây là tiền riêng của em.”
Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng: “Yên tâm, sẽ giành của em .”
Ôn Như Ý , chớp chớp mắt: “Thế chắc chắn nhiều bằng .”
Tần Trí Viễn mím môi : “Thế em nhiều hơn ?”
May
Tay đếm tiền của Ôn Như Ý khẽ ngừng , ánh mắt sáng rực : “Sao thế, ngày thứ hai khi kết hôn tự giác giao nộp tiền lương như ?”
Tần Trí Viễn xoa mũi: “Cho em xem một chút.”
Ôn Như Ý khẽ trừng mắt, ánh mắt tử thần sang : “Chỉ cho xem một chút?”
Khóe môi Tần Trí Viễn cong lên, đáp mà tìm cuốn sổ tiết kiệm trong ba lô , đưa đến mặt phụ nữ: “Này, em xem .”