Cái tên Lục Thanh Uyển chỉ khác cô một chữ, diện mạo tương tự thì thôi, hiện giờ tên còn giống như ?
"Cháu cũng họ Lục ư? Cháu tên là gì?"
Người đàn ông trung niên Lục Chí Hòa chút kích động hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Cháu họ Lục, tên Lục Thanh Nghiên."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, trả lời câu hỏi của Lục Chí Hòa.
"Lục Thanh Nghiên... Lục Thanh Nghiên..."
Ông cụ lẩm bẩm, biểu cảm khiếp sợ còn chút dám tin.
Ông dựa ánh đèn pin cẩn thận đánh giá Lục Thanh Nghiên, nghiêng đầu về phía con trai Lục Chí Hòa:
"Chí Hòa, con xem ... Có là..."
"Cha, chúng hỏi rõ thêm chút nữa ."
Lục Chí Hòa bình tĩnh , quyết định hỏi rõ chuyện.
Lục Thanh Nghiên chút nghi ngờ hai đang chuyện. Sao giọng điệu của bọn họ như là quen thế?
Nếu cô đến từ thời khác, Lục Thanh Nghiên thực sự hoài nghi cũng ở thế giới .
"Ông thể hỏi tên ông nội và cụ của cháu ?"
Ông cụ vô cùng khẩn trương, nắm chặt lấy tay con trai Lục Chí Hòa.
Lục Thanh Nghiên về phía hai , mà hiểu sinh khẩn trương:
"Ông nội cháu tên Lục Vân Khiêm, cụ tên Lục Bách Lâm."
"Là tên của bác cả ông, sai."
Cả ông cụ run rẩy, nâng mắt về phía Lục Thanh Nghiên: "Cháu gái, đây để ông xem."
Lục Thanh Nghiên chậm rãi tiến lên, xổm xuống.
Ông cụ cẩn thận đánh giá cô, cuối cùng nước mắt nhịn chảy .
"Cha ông tên là Lục Bách Dương, ông tên Lục Vân Chương, cụ cháu là bác cả của ông." ngừng rơi lệ.
Dựa ánh đèn pin, Lục Thanh Nghiên thấy rõ gương mặt của Lục Vân Chương.
Vừa kỹ, bây giờ mới phát hiện mà ông cụ mặt ba bốn phần tương tự ông nội.
Đôi mắt của cô lập tức ướt át, nghĩ tới ông nội qua đời và khác.
"Không khả năng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-duoc-sung-tan-troi-nho-mang-theo-khong-gian/chuong-375.html.]
Lục Thanh Nghiên rút tay về, dậy.
Bọn họ ở thời khác , cô thể ở thời ?
Chẳng lẽ là thời song song tương tự ?
Ngay cả tên đều giống ?
Không khả năng trùng hợp như , là giống như lời bọn họ :
mà cụ xuất hiện ở thời khác?
"Cô bé, bình tĩnh , ông ."
Biết rõ cô đang kích động, Lục Vân Chương cũng bình tĩnh .
Lục Thanh Nghiên về phía ông , Lục Vân Chương lộ tươi từ ái, nụ đó khiến Lục Thanh Nghiên hoảng hốt.
Lục Vân Chương rộ lên càng thêm giống ông nội, khiến cô suýt nữa cho rằng ông nội sống .
"Bác cả của ông, cũng chính là cụ cháu mất tích từ nhiều năm , vẫn luôn tung tích, bọn ông cho rằng bác sớm mất , nghĩ tới còn sự tồn tại của các cháu."
"Mất tích ư?"
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên nghiêm túc, mở mắt .
Chẳng lẽ cụ mất tích là tới thời của bọn họ?
Cụ là xuyên qua niên đại?
"Bác cháu tin, thực bác cũng quá tin."
Lục Chí Hòa thở dài một : "Có lẽ cha cháu, cùng với chú bác ngang hàng với cha cháu đều một chữ Chí trong tên, đúng ?"
Lục Thanh Nghiên gật đầu, cha cặn bã của cô tên Lục Chí Khôn, một chú bác họ thực sự tên chữ Chí. "Đây là tên đệm của Lục gia , cụ cháu tên đệm là Bách, ông nội cháu là Vân, bác và cha cháu là Chí, mà cháu giống với đám tiểu bối trong gia tộc hiện giờ là Thanh."
Lời của Lục Chí Hòa khiến Lục Thanh Nghiên tin tám chín phần.
"Có lẽ cháu còn đang hoài nghi, ông cho cháu một chuyện, cụ cháu truyền thừa xuống một chiếc nhẫn ?"
Lục Vân Chương về phía Lục Thanh Nghiên với vẻ từ ái, chậm rãi chuyện chỉ thừa kế của Lục gia mới .
Lục Thanh Nghiên chạm ngón giữa tay của theo bản năng, còn khiếp sợ, trái tâm trạng vô cùng bình tĩnh.
"Chiếc nhẫn là truyền thừa cho thừa kế của Lục gia, lúc bác cả ông là thừa kế của Lục gia, cha ông lựa chọn kế thừa gia sản."
Con nối dõi của Lục gia luôn ít, lấy y thuật giàu.
Cha ông từng với ông một ít chuyện của Lục gia, cho nên Lục Vân Chương nhiều như .
Nhân tài y thuật tinh vi tư cách trở thành thừa kế, mới thể kế thừa chiếc nhẫn bí mật chỉ thừa kế mới .
Tư chất của cha ông bình thường, hứng thú đối với y thuật, chỉ thể kế thừa gia sản của Lục gia.