"Bà ngoại, bà chắc chắn ông là cha Cảnh Diên ạ?"
Không vì Lục Thanh Nghiên luôn cảm thấy thích hợp, nhưng thể rõ thích hợp chỗ nào.
" , ông là cha của Cảnh Diên."
Lưu Tú Cần gật đầu chắc chắn, tuy bà chỉ liếc mắt một cái, nhưng nhận rõ ông .
"Mấy năm nay ông béo hơn ít, nhưng dáng vẻ đổi, cháu xem ông mấy phần tương tự Cảnh Diên ?"
Lưu Tú Cần thở dài một , nghĩ tới đàn ông bên ngoài, trong lòng nhịn oán trách.
Là ông hại con gái chết, là ông hại cháu ngoại bà từ nhỏ cha, bà tức giận.
" là mấy phần tương tự."
Lục Thanh Nghiên trả lời, tuy cô kỹ, nhưng thể thừa nhận đúng là mấy phần tương tự.
trong trăm triệu luôn mấy tương tự như , chỉ dựa điểm đương nhiên thể chắc chắn.
Lục Thanh Nghiên lắc đầu bật , lẽ là suy nghĩ nhiều.
Đều chắc chắn đó là , một từng gặp như cô hoài nghỉ cái gì?
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nhanh gõ cửa phòng Lưu Tú Cần.
"Mẹ, phiền mở cửa, con là A Lực."
Giọng khẩn cầu của đàn ông trung niên truyền đến.
A Lực là tên của cha Chu Cảnh Diên khi mất trí nhớ.
"Mẹ, đừng cáu kỉnh nữa, con rể A Lực của trở về, hiện giờ phận của khó lường."
Chu Quang Hoa ở bên ngoài khuyên can Lưu Tú Cần, cảm thấy ông càng sống càng thụt lùi.
" , mau mở cửa ."
Hai chị em dâu Triệu Vĩnh Mai cũng ở bên ngoài kêu la.
Lục Thanh Nghiên im lặng bên bà , một lời.
"Mẹ, con đang trách con, mở cửa , con giải thích." Người đàn ông trung niên đau khổ cầu xin, như là nỗi khổ lớn.
Một lúc , Lưu Tú Cần nhắm mắt khiến bình tĩnh hơn, đó chậm rãi mở mắt:
"Thanh Nghiên, cháu mở cửa , bà xem ông thể gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-duoc-sung-tan-troi-nho-mang-theo-khong-gian/chuong-413.html.]
Đợi nhiều năm như , Lưu Tú Cần cũng một lời giải thích, cũng hỏi xem vì ông bỏ mặc vợ con.
Lục Thanh Nghiên dậy, qua mở cửa phòng.
Ngoài cửa, Chu gia và đàn ông trung niên cạnh .
Nhìn thấy Lục Thanh Nghiên mở cửa, vẻ mặt Chu gia phức tạp kỳ lạ, nhanh chóng lùi về .
Người đàn ông trung niên về phía Lục Thanh Nghiên, lộ tươi hiền từ: "Con là vợ của Cảnh Diên đúng ?"
Lục Thanh Nghiên nhếch miệng : "Ông đều từng gặp , mà nhận ?"
Chẳng lẽ Chu gia còn nhắc tới cô mặt ông ?
Mặt trời mọc hướng tây !
Vẻ mặt đàn ông trung niên cứng đờ, châm chọc trong lời của Lục Thanh Nghiên.
"Cha trở về nhiều chuyện, cho nên con là ai."
Ông càng thêm hòa ái, thoạt giống tính tình .
"Ồ, nhiều chuyện ư?"
Tầm mắt của Lục Thanh Nghiên về phía của Chu gia, trong mắt là lạnh lẽo.
Người Chu gia hiểu rõ ý trong lời của Lục Thanh Nghiên, vô cùng hổ, gần như dám thằng mắt cô.
" , con tránh , cha tâm sự với bà ngoại con , lát nữa chúng chuyện."
Người đàn ông trung niên xong, lướt qua Lục Thanh Nghiên Lưu Tú Cần động tác của ông dọa sợ, gương mặt lập tức âm trầm: "Dậy!"
"Mẹ, mấy năm nay con nỗi khổ riêng, con giải thích ."
Người đàn ông trung niên tiến lên nắm lấy tay Lưu Tú Cần, lớn tiếng kêu oan.
"Nỗi khổ ư?"
Lưu Tú Cần vì những lời mà thái độ hơn, vẫn lạnh mặt như cũ.
"Mẹ cũng năm đó con vì thương cho nên mất trí nhớ, đó nọ phát hiện con, con bất đắc dĩ mới rời khỏi con Cảnh Diên."
"Mấy năm nay con vẫn luôn suy nghĩ biện pháp báo thù, cũng dám trở về tìm con bọn họ, sợ đám đó ."
"Đợi báo thù xong, con lập tức trở về, ..."
Người đàn ông trung niên quỳ đất, nước mắt chảy từ khóe mắt .
Lục Thanh Nghiên một bên, ánh mắt bóng dáng đàn ông, lông mày nhíu chặt .