Lục Duật liếc : "Không trách Từ Yến cứ mẩy với , là do giữ cách đấy."
Lưu Cường cùng hai bộ về nhà, thở dài bảo: "Chẳng vì Lã doanh trưởng khác chúng , cứ dăm bữa nửa tháng hành quân, khi cả tháng mới về. Trịnh Hồng ở đây cô chỉ quen mỗi nên việc gì cũng tìm giúp, cứ thế mãi cũng khó lòng từ chối."
Lục Duật Lưu Cường bằng ánh mắt lạnh lẽo, giọng trầm xuống: "Cô theo quân cũng hai năm , xung quanh đây cô còn lạ lẫm với ai nữa? Trịnh Hồng tại nào cũng tìm giúp đỡ, trong lòng tự hiểu lấy ?"
Đến cổng nhà, tiếp: "Lưu doanh trưởng, một việc cần chú ý đến ảnh hưởng, cũng đừng quên phận của . Đừng để chuyện mâu thuẫn gia đình ảnh hưởng đến danh dự tập thể, đến lúc đó chính ủy tìm chuyện thì ."
Lưu Cường đưa tay xoa mặt: "Được , ."
Giang Niệm Lưu Cường lọt tai , thấy về sân nhà bên cạnh, cô và Lục Duật cũng mở cổng bước sân.
Lục Duật bếp , xếp gọn gạo mì dầu muối, cuối cùng lấy hộp kẹo sữa, bánh quy đào và đồ hộp đặt lên bàn trong phòng Giang Niệm. Giang Niệm theo , ánh mắt dừng ba món đồ ăn đó một lúc lâu.
Ở những năm 70, kẹo sữa là món ăn vặt quý giá, bánh quy và đồ hộp cũng hề dễ mua. Hồi nhỏ cô từng bà nội kể chuyện thời đó, trẻ con trong nhà một năm mà ăn một bình đồ hộp một hộp kẹo sữa là hạnh phúc lắm .
Lục Duật thấy Giang Niệm cứ chằm chằm đống đồ ngọt, nghĩ cô ở quê từng chạm những thứ , lấy từ túi áo một chiếc hộp sắt đặt lên bàn: "Đây là tiền lương và phiếu để dành mấy năm nay. Đợi tháng phát lương sẽ đưa thêm cho chị dâu, bản cũng giữ một ít ."
Giang Niệm ngẩn . Anh định nộp lương ?
Chưa kịp để cô phản ứng, Lục Duật ngoài, buông một câu: " nấu cơm tối."
Giang Niệm ký ức về cốt truyện nên khi Lục Duật đại đội trưởng, lương mỗi tháng là ba mươi lăm tệ, gửi về nhà tận hai mươi lăm tệ. Anh mới thăng chức phó trung đoàn trưởng hai tháng, lương giờ là năm mươi hai tệ. Hai tháng gửi cho nguyên chủ tám mươi tệ, bản chỉ giữ hai mươi bốn tệ. Có thể phần lớn lương của Lục Duật suốt bao năm qua đều gửi về nhà.
tiền gửi về bao giờ đến tay nguyên chủ mà luôn bà Giang và Giang Quốc cướp sạch, chỉ để cho cô chút lương thực vụn vặt đủ để cô và Hứa Thành c.h.ế.t đói. Lục Duật lính xa nhà tám năm, chỉ về một duy nhất lúc già mất nên chị dâu và trai ở nhà sống khổ cực thế nào.
Cô mở hộp sắt , bên trong đầy ắp các loại phiếu: phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt, phiếu bông, phiếu đường, cả phiếu công nghiệp và mấy loại phiếu khác. Đặc biệt là phiếu công nghiệp và phiếu vải nhiều. Cô đếm tiền, là tiền lẻ, tổng cộng tròn một trăm ba mươi tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-11.html.]
"Lục phó đoàn nhà ?" Bên ngoài vang lên giọng sang sảng của một phụ nữ.
Lục Duật cúi đầu bước từ gian bếp, cổ áo sơ mi trắng mở hai cúc, mặc quần quân phục. Những đường nét điển trai khuôn mặt càng thêm sâu thẳm ánh đèn vàng ấm áp. Thấy là Phùng Mai, vợ của Nghiêm đoàn trưởng hàng xóm bên , : "Chị Phùng sang đây ạ?"
"Chẳng lão Tống đưa chị dâu lên đây , sợ hai vội vàng kịp chuẩn gì nên bảo nấu thêm cơm tối mang sang cho hai ."
Phùng Mai đặt đĩa và bát xuống chiếc bàn gỗ giữa sân, hỏi Lục Duật: "Chị dâu ?"
"Thế thì cảm ơn chị và Tống đoàn trưởng quá." Lục Duật chỉ về căn phòng đầu tiên phía đông: "Chị đang ở trong phòng ạ."
Phùng Mai xoa hai tay tạp dề, bảo: "Để thăm cô ."
Chị đến cửa phòng, ló đầu trong. Phòng tối om chẳng thấy rõ , chỉ mơ hồ thấy bóng đang bên mép giường. Chị tự nhiên như nhà, bảo: "Sao bật đèn lên?"
Chị bước giật dây đèn, một tiếng "tạch" vang lên, căn phòng tối tăm bừng sáng, rõ đang bên giường. Vẫn giống như lúc trưa gặp, cô cúi thấp đầu, quấn băng gạc, hai tay bấu vạt áo trông lúng túng và bất an.
Phùng Mai nghĩ đến cảnh ngộ của cô nên khỏi chạnh lòng, giọng cũng mang vẻ quan tâm: "Chị dâu Lục phó đoàn , là vợ Tống đoàn trưởng nhà bên cạnh. lớn tuổi hơn cô, cứ gọi là chị Phùng . Sau gì cứ sang tìm , gì sẽ bảo cô hết."
Giang Niệm ánh sáng đột ngột khó chịu, cô chớp mắt vài cái cho thích nghi chậm rãi ngẩng đầu Phùng Mai đang ghế cạnh giường. Đây chính là phụ nữ chào hỏi Lục Duật hồi trưa. Cốt truyện trong sách nhắc đến vợ chồng Tống đoàn trưởng và Phùng Mai. Trước khi nam chính thăng chức rời , vợ chồng họ đối xử với , thường xuyên gọi sang ăn cơm, dù thời đó lương thực thiếu thốn.
Sau khi nam chính chuyển , lâu Tống đoàn trưởng cũng điều nơi khác. Trong sách đoạn nhắc , khi nam nữ chính về thăm Tống đoàn trưởng mới ông thị sát ở huyện Đông Câu thì gặp trận động đất trăm năm một, nhà sập đè c.h.ế.t, để Phùng Mai và hai con trai.
Nghĩ đến cái kết của Tống đoàn trưởng, Giang Niệm chút mủi lòng. cô định can thiệp cốt truyện, điều cô nhất bây giờ là tìm cách xuyên về.
Giang Niệm mỉm nhẹ nhàng, giọng nhỏ nhẹ: "Chào chị Phùng, em tên là Giang Niệm."
Khi Giang Niệm ngẩng đầu lên, Phùng Mai mới rõ mặt cô. Làn da trắng trẻo, đôi mày thanh tú, lúc đôi mắt như phát sáng, trông vô cùng xinh . Phùng Mai ngẩn cả . Lúc trưa gặp mặt, chị và Khang Tú còn bàn tán về chị dâu Lục phó đoàn, bảo cứ cúi gằm mặt chẳng trông thế nào, Khang Tú còn cam đoan là chắc chắn .
Ai mà ngờ , giờ kỹ thì đây là , mà là quá ! Đặt cả khu tập thể , chắc chẳng tìm ai xinh hơn chị dâu Lục phó đoàn. Thảo nào Lục phó đoàn đưa chị dâu lên đơn vị, để một góa phụ xinh thế ở quê một thì đúng là chẳng ai yên tâm nổi.