Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-12-19 15:55:36
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Hướng Đông là con cả, năm nay bảy tuổi, cuối năm nay sẽ học tại ngôi trường ở làng gần đơn vị. Thằng bé bám mép giường, l.i.ế.m môi hỏi vang: "Mẹ ơi, lấy kẹo sữa với bánh quy đào thế?"

Thằng hai Tống Hướng Hồng cũng bám sát , mếu máo chìa tay: "Mẹ, con ăn kẹo sữa, con ăn kẹo sữa. Lần cuối ăn là từ Tết, con quên mất vị nó thế nào ."

Phùng Mai chia cho mỗi đứa một viên kẹo sữa, thấy chúng vẫn còn dán mắt gói bánh quy, chị lập tức trừng mắt: "Chỗ còn khóa tủ, cách một ngày mới ăn một viên."

Tống Hướng Đông và Tống Hướng Hồng thì phấn khích reo lên: "Tuyệt quá, thế là mấy ngày tới đều ăn kẹo sữa với bánh quy đào !"

Buổi tối. Trời tối đen như mực.

Giang Niệm đợi mãi vẫn thấy Lục Duật về, trong khi Tống đoàn trưởng và Lưu doanh trưởng nhà bên về từ lâu. Cô đợi thêm một lát vẫn thấy , đành bếp xào nấu. Tiếng dầu mỡ xèo xèo và tiếng xẻng va chảo át tiếng bước chân từ bên ngoài .

Chương 9

"Chị dâu, về ."

Giọng trầm thấp đột nhiên vang lên lưng khiến Giang Niệm giật nảy . Cô thì thấy Lục Duật đặt một con gà sạch lên thớt, dùng tay áo lau mồ hôi trán. Lúc Giang Niệm mới nhận thở dồn dập, đầu đầy mồ hôi, cô hỏi: "Anh trạm thực phẩm ?"

Từ đây trạm thực phẩm về mất hơn một tiếng đồng hồ. Bảo cô đợi mãi thấy về.

Lục Duật gật đầu: "Vâng, nên về muộn."

Anh giếng múc nước rửa mặt. Giang Niệm bưng thức ăn nấu xong ngoài, liếc Lục Duật đang cúi rửa mặt. Người đàn ông khom lưng, hai tay nắm lấy vạt áo định cởi , nhưng dường như sực nhớ cô vẫn còn ở đó nên chỉnh quần áo ngay ngắn.

Dù ánh đèn trong sân sáng lắm, nhưng Giang Niệm vẫn thoáng thấy vùng bụng săn chắc của . Vai rộng, eo thon, cơ bụng rõ rệt. Cô vội vàng dời mắt , trong lòng lẩm nhẩm: "Nhìn lầm nên ."

Bữa tối cháo loãng, một đĩa cà tím xào thịt băm, dưa chuột xào trứng, hai cái bánh ngô và ba cái bánh màn thầu. Cô sức ăn của Lục Duật lớn nên nấu nhiều.

Lục Duật ghế băng, ăn cơm Giang Niệm nấu, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thuộc về. Đó là cảm giác ấm áp của một mái ấm gia đình mất từ lâu.

Trước khi Giang Niệm đến, cơm nước ba bữa của đều giải quyết ở nhà ăn, ăn xong thì về ký túc xá ngủ, ngày nào cũng lặp lặp một kiểu sống, lương phát xong là gửi về nhà. từ khi Giang Niệm đến, vai bỗng gánh thêm một phần trách nhiệm, còn nhà ăn nữa, giống như Tống đoàn trưởng, về đến nhà là cơm nóng canh ngọt chờ sẵn. Cơm cô nấu còn thơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-16.html.]

Lục Duật Giang Niệm đối diện, đôi chân khép , vẫn cúi đầu im lặng ăn cơm như khi.

Ăn xong, Lục Duật thu dọn bát đũa bếp, bảo Giang Niệm: " mang thịt gà và thịt heo ướp nước giếng cho mát, sáng mai lúc sẽ mang ."

Giang Niệm bên bếp rửa bát, khẽ gật đầu: "Vâng." Thời tủ lạnh phổ biến, trời mùa hè nóng bức, chủ yếu dùng cách thủ công để giữ thịt hỏng.

Lục Duật xách con gà ngoài, chợt thấy Giang Niệm đang nhón chân lau phía bên trong bệ bếp. Cô dáng nhỏ nhắn nên lau chỗ góc tường sát vách khá vất vả. Anh mang gà giếng rửa sạch, đặt cùng thịt heo nước giếng lạnh để bảo quản.

Giang Niệm quét dọn bếp sạch sẽ, thấy tiếng "cộp cộp" bên ngoài. Cô cất chổi thì thấy Lục Duật đang cửa sổ phòng cô, tay cầm búa đóng đinh, đất còn bốn thanh gỗ nhỏ dài.

"Anh đang gì thế?" Giang Niệm cửa phòng, tay vò vạt áo, rụt rè hỏi.

Lục Duật đóng nốt cái đinh cuối cùng: "Mùa hè nhiều muỗi, lắp màn che cửa sổ cho đỡ. Lắp xong cái , sẽ lắp thêm màn tuyn lên giường cho chị nữa."

Giang Niệm thầm cảm thán trong lòng: chu đáo thật đấy. Mặt cô vẫn lộ nhiều biểu cảm, chỉ cúi đầu lí nhí đáp một tiếng: "Vâng."

Lắp xong màn cửa, Lục Duật cầm mấy thanh gỗ phòng. Giang Niệm cũng theo giúp một tay. Lục Duật định bảo cô ngoài hóng gió nghỉ ngơi, nhưng sợ chị dâu nghĩ nhiều, sợ cô cảm thấy là gánh nặng, nên đành bảo: "Chị dâu, đưa cho cái kìm bàn với."

Giang Niệm ngoan ngoãn đưa kìm, đưa dây thép theo lời bảo. Lục Duật cao lớn nên chẳng cần lên ghế cũng lắp xong màn tuyn trong nháy mắt.

Giang Niệm lấy từ hộp sắt hai viên kẹo sữa nắm trong lòng bàn tay, theo Lục Duật khỏi phòng. Lúc , cô cúi đầu chìa tay , giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Anh ăn , ngọt lắm."

Lục Duật sững , hai viên kẹo trong lòng bàn tay cô. Đôi môi mỏng khẽ mím , đưa tay nhận lấy, giọng khàn: "Cảm ơn chị."

Giang Niệm đun một nồi nước, tắm rửa xong thì mặc quần áo chỉnh tề, đợi Lục Duật đổ nước tắm giúp xong mới t.h.o.á.t y lên giường một cách thư thái. Đầu giường sát tường, đuôi giường sát cửa sổ, cô gối đầu lên hai tay, vắt chân chữ ngũ vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran ngủ lúc nào . Không còn muỗi đốt, Giang Niệm hiếm khi một giấc ngủ ngon như .

Nửa đêm, Giang Niệm đ.á.n.h thức vì buồn vệ sinh. Cô mơ màng dậy một lát mới xỏ giày ngoài. Bên ngoài tuy tối nhưng nhờ ánh trăng nên vẫn rõ đường.

Vừa vệ sinh xong định phòng, ngoài sân bỗng vang lên tiếng phụ nữ . Tiếng đầy uất ức, lúc cao lúc thấp. Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng ai oán , Giang Niệm cứ ngỡ gặp ma, sợ đến mức da đầu tê dại, cô hét lên một tiếng chạy thẳng đến cửa phòng Lục Duật.

Cô nghĩ Lục Duật là đàn ông, dương khí nặng, ma chắc chắn sẽ sợ.

Chưa kịp đập cửa thì cửa phòng mở , Lục Duật chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ chạy . Thấy Giang Niệm mặt cắt còn giọt máu, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, lập tức nhíu mày. Lúc chẳng còn màng đến danh phận chị dâu em chồng, nắm lấy cổ tay kéo cô trong phòng, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Loading...