Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:00:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chợt nhớ tới việc hôm qua dặn cô mặc đồ cho kín đáo, Giang Niệm bèn khoác thêm một chiếc sơ mi ngắn tay mới bước ngoài gọi Lục Duật: "Em tắm xong ạ."

Lục Duật từ trong phòng bước , mặc chiếc áo cánh trắng cài khuy, tóc còn vương những giọt nước. Khi lướt qua, Giang Niệm ngửi thấy một mùi xà phòng nhẹ. Chắc hẳn cũng tắm xong, nhưng chắc chắn là tắm bằng nước lạnh.

Trong phòng vẫn còn vương mùi hương bồ kết thoang thoảng. Lục Duật nín thở, bưng chậu nước hắt sân: "Trời còn sớm nữa, ngủ sớm ." Nói xong, đặt chậu nước căn phòng thứ hai phía đông thẳng về phòng .

Giang Niệm theo bóng lưng Lục Duật biến mất cánh cửa, lòng chút rối bời. Cô trở về giường , ban ngày ngủ nhiều nên buổi tối mất ngủ, trằn trọc hơn hai tiếng đồng hồ mới dần chìm giấc ngủ.

Trong mơ, cô thấy xuyên trở về. Ba một bàn đầy thức ăn ngon, ông bà và đều hỏi cô . Sau đó cô về phòng , cầm cuốn tiểu thuyết niên đại đang xem dở lên, lật đến trang gấp để xem tiếp. Trang đó đúng lúc là đoạn nam nữ chính chuẩn kết hôn.

điều khiến Giang Niệm kinh ngạc là từ trang gấp đó trở , trang giấy đều trắng tinh.

Trắng tinh ư?!

Giang Niệm trợn tròn mắt, lật đến tận trang cuối cùng vẫn chỉ là những trang giấy trắng! Cô cam lòng lật ngược phía , những tình tiết cũ vẫn còn đó, nhưng cứ hễ đến đoạn nam nữ chính sắp kết hôn là nội dung phía biến mất!

Giang Niệm cuống cuồng đến mức đổ mồ hôi hột, ngón tay chà xát lên mặt giấy như chữ hiện , kết quả là đầu ngón tay đỏ ửng lên cũng chẳng tác dụng gì.

Tiếng còi hiệu của đơn vị phá tan buổi sáng yên tĩnh. Bên tai dường như vang lên tiếng của Lục Duật, giọng trầm thấp đầy nam tính, ngữ khí phần gấp gáp.

"Chị dâu." "Tỉnh , đừng ngủ nữa."

Lục Duật nhíu chặt lông mày, Giang Niệm đang giường thút thít, hai tay nắm chặt, nước mắt thấm đẫm cả gối. Anh gọi một lúc lâu mà thấy cô tỉnh. Anh nắm lấy cổ tay cô, định bế cô bệnh viện thì giường khẽ rung rinh lông mi, từ từ mở mắt. Một đôi mắt ướt át, tội nghiệp và đầy uất ức đ.â.m sầm ánh mắt Lục Duật báo .

Hơi thở của đàn ông bỗng thắt , buông cổ tay cô , nhíu mày hỏi: "Chị thấy khỏe ở ?"

Đầu óc Giang Niệm trì trệ một lát, Lục Duật mắt, cô mới muộn màng nhận vẫn còn ở trong cuốn sách , chẳng hề xuyên về , tất cả chỉ là một giấc mơ.

Trong mơ mới cùng ba , ông bà ăn cơm trò chuyện, trong căn phòng gắn bó suốt hai mươi năm, cảm giác quen thuộc còn kịp thấm sâu giác quan thì ngay lập tức kéo trở thời đại , tiếp tục sống với phận một Giang Niệm khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-22.html.]

Giang Niệm sụt sịt, giọng nghẹn ngào: "Em... em nhớ cả ." Cô cụp mi mắt, dậy ôm lấy đầu gối: "Em mơ thấy cả và bố, họ dặn em chăm sóc thật , bảo lời em, dặn em lo liệu chuyện hôn sự của để sớm ngày kết hôn."

Lục Duật: ...

Anh thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc tinh thần buông lỏng, mới nhận Giang Niệm đang mặc áo lá và quần đùi. Cô cúi ôm lấy đầu gối, lộ một đoạn thắt lưng lưng, vòng eo thanh mảnh đến mức một bàn tay thể ôm trọn, đôi bàn chân nhỏ nhắn chụm , làn da trắng nõn nà. Tiếng thút thít vẫn đứt quãng vang lên trong phòng.

Vành tai Lục Duật đỏ ửng lên, nhanh chóng bước khỏi phòng, hít một khí trong lành của buổi sáng, vọng : "Chị dâu thì đơn vị đây. Bữa sáng xong , để trong nồi cho ấm, trưa ruộng lật đất nên về ."

Nói xong liền rảo bước chạy . Giang Niệm ngẩn , ngơ ngác ngẩng đầu bóng biến mất thật nhanh ngoài cửa sổ.

Cô chuẩn tâm lý nãy giờ là để cái cớ đưa bệnh viện tác hợp với nữ chính cơ mà. Sao chạy mất tiêu thế ?!

Giang Niệm dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong thì quét dọn sân bãi, trong đầu cứ nghĩ mãi về giấc mơ đêm qua. Cốt truyện kẹt đúng ngày nam nữ chính kết hôn, phần trắng xóa. Cô gõ gõ đầu, hận bản đêm đó hết cuốn sách, nếu ngủ mà cố hết, chẳng chuyện xuyên sách .

Quét dọn sân xong, cô dọn dẹp từng căn phòng một. Gần đến giờ cơm trưa, Giang Niệm mới bếp món khoai tây hầm thịt, cà tím hương tỏi, dùng bột ngô tráng bảy cái bánh mỏng, cố ý rắc thêm chút muối và hành lá, mùi thơm nức mũi. Cô xếp cơm giỏ, đậy vải lên về phía mảnh đất tự canh tác.

Hôm nay trời còn nóng hơn cả hôm qua, Giang Niệm đưa tay che trán để chắn ánh nắng chói chang. Ra đến đầu ruộng, thấy Lục Duật mặc áo ba lỗ, cầm cuốc đang lật đất, mảnh đất hai phân một nửa.

bóng cây gọi : "Lại ăn cơm thôi!" Giang Niệm đặt giỏ xuống đất, mở nắp phích nước, Lục Duật đang sải bước tới: "Rửa tay ."

"Ừ."

Lục Duật khom lưng, hai tay hứng nước từ phích rửa tay, xong xuôi rửa mặt, lưng về phía Giang Niệm vén vạt áo lau nước mặt.

Giang Niệm: ... Cô còn đang định lén cơ bụng mấy cái nữa mà.

Dưới bóng cây, Giang Niệm và Lục Duật cùng xổm xuống đất. Cô trải miếng vải xuống, bưng món khoai tây hầm thịt và cà tím , vén lớp vải đậy trong giỏ, mùi hành hoa quyện với mùi ngô lan tỏa. Mùi hương khiến Lục Duật thực sự thấy đói cồn cào.

Giang Niệm mang cả bảy cái bánh vì sợ mang ít Lục Duật ăn đủ. Bánh chỉ to bằng miệng bát nhỏ, cô ăn hai cái là no, cứ ngỡ Lục Duật cùng lắm ăn bốn cái, ngờ năm cái còn xử gọn hết, đến cả nước xốt trong đĩa cũng quẹt sạch.

Loading...