Lục Duật mỗi khi thêm một câu, khí thế của Lữ doanh trưởng giảm xuống một bậc.
Tống đoàn trưởng đập mạnh chiếc ca men xuống bàn, trừng mắt Lữ doanh trưởng: "Cậu xem vợ cái trò gì thế ?! Cả trung đoàn hôm nay mấy đơn vị khác lôi trò đấy!"
Lữ doanh trưởng nhíu chặt mày, cúi đầu hỏi Lục Duật: "Vậy bảo thế nào? theo hết."
Lục Duật : "Để Trịnh Hồng bản kiểm điểm, quân xin Giang Niệm." Anh gương mặt bỗng chốc cứng đờ của Lữ doanh trưởng, ánh mắt lạnh lẽo: "Lúc cô phạm sai lầm lớn như thì nên nghĩ đến việc gánh chịu hậu quả. Tất nhiên, nếu Trịnh Hồng chữ, Lữ doanh trưởng thể hộ."
Lữ doanh trưởng nghẹn họng nên lời. Nếu để Trịnh Hồng kiểm điểm và xin mặt trung đoàn, chẳng khác nào bắt vứt sạch mặt mũi .
Thấy im lặng, Lục Duật tiếp: " lầm của Trịnh Hồng nhẹ thì nhẹ. Là vợ quân nhân, cô giữ , hành vi cố ý phá hoại quan hệ hôn nhân của đồng chí Lưu doanh trưởng và Từ Yến, nh.ụ.c m.ạ góa phụ của liệt sĩ Hứa Thành, cố tình khiêu khích, bại hoại hòa khí giữa các chị em vợ quân nhân."
Anh Lữ doanh trưởng, giọng đanh thép: "Phải để cô kiểm điểm sâu sắc trung đoàn thì mới tác dụng răn đe, cũng là để cô nhớ đời!"
Tống đoàn trưởng cũng về phía Lữ doanh trưởng. Nạn nhân của chuyện là chị dâu Lục Duật, nên để giải quyết là đúng nhất. Lữ doanh trưởng nắm chặt nắm đấm, nghiến răng một hồi mới chịu mở miệng: "Được! Ngày mai sẽ đưa cô về!"
Bước khỏi nhà Tống đoàn trưởng, Lữ doanh trưởng liếc sang sân nhà Lưu doanh trưởng, ánh mắt chút phức tạp. Cuối cùng, thở hắt một cái, về nhà .
Lục Duật về đến nhà, đóng cổng . Thấy căn phòng phía đông vẫn sáng đèn, cửa đặt sẵn thùng nước, thẳng bếp, thấy trong nồi vẫn còn chút nước nóng. Chắc là Giang Niệm đun sẵn nước tắm cho .
Trên bếp vẫn còn ấm bữa tối: năm cái bánh ngô hành hoa, bát canh trứng và một đĩa đỗ xào. Lục Duật bưng bữa tối chiếc bàn nhỏ giữa sân, định kéo ghế xuống thì bỗng nhiên từ trong phòng Giang Niệm vang lên một tiếng kêu t.h.ả.m thiết.
Tiếp theo đó là một tiếng "bộp" thật lớn!
Sắc mặt Lục Duật biến đổi, vội vàng lao tới: "Chị dâu, chuyện gì thế—"
Chương 16
Giang Niệm ngã nhào chậu tắm, cánh tay quẹt thành chậu trầy một miếng da. Cô bám thành chậu, trấn tĩnh một chút, định lên thì thấy tiếng bước chân đang lao tới nhanh ngoài cửa. Cảm giác như sắp tông cửa xông đến nơi.
"Em !"
Giang Niệm vội vàng hét lên, chỉ sợ Lục Duật sốt ruột mà đẩy cửa lúc cô đang như thế . Lục Duật ngượng là một chuyện, cô mất mặt mới là chuyện lớn. Bước chân dừng ngoài cửa, giọng trầm thấp của đàn ông lộ rõ vẻ lo lắng: "Chị dâu, ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-28.html.]
Giang Niệm chống tay chậu dậy, xoa xoa cánh tay đau, vọng ngoài: "Không ạ, lúc nãy em thấy gầm tủ con chuột, em dọa nó chạy mất ."
Cô tùy tiện bịa một lời dối. Ở thời , sống trong nhà tường đất thì chuột là chuyện bình thường.
"Không là ." Tiếng bước chân ngoài cửa dần xa.
Giang Niệm thở phào, nhanh chóng lau khô , mặc quần áo mở cửa sổ cho thoáng. Thời tiết mùa hè oi bức, nhất là đóng kín cửa tắm trong phòng, nóng thoát càng khó chịu hơn.
Vừa mở cửa sổ, cô thấy Lục Duật đang ăn cơm giữa sân. Chỉ loáng một cái, xử xong ba cái bánh ngô. Lục Duật húp một ngụm canh trứng, ngẩng đầu thấy Giang Niệm bên cửa sổ. Hai chiếc cúc cùng của áo sơ mi cài, lộ xương quai xanh thanh mảnh, làn da ánh đèn trắng nõn như tuyết. Tóc cô còn ướt, lòa xòa dán má, rũ xuống bờ vai gầy.
Cô cứ đó, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên ánh trăng trời. Nhìn một lúc, cô cụp mi mắt về phía .
Ánh mắt hai bất ngờ chạm . Lục Duật nuốt ngụm canh thì sặc, mặt ho sù sụ. Đây cũng là đầu tiên kể từ khi chung sống, bối rối tránh ánh của cô.
Giang Niệm hiểu chuyện gì, nghĩ một lát khẽ: "Anh ăn từ từ thôi, trong nồi vẫn còn đấy, nếu đủ em thêm."
"Đủ ." Lục Duật nhanh chóng ăn nốt cái bánh tay, dọn dẹp bát đũa bàn sải bước bếp.
Rửa bát xong, sang phòng phía đông giúp Giang Niệm đổ nước tắm. Vừa bước , ngửi thấy mùi bồ kết thanh khiết, nó giống như mạng nhện, theo thở len lỏi lồng ngực. Anh cúi đầu, bưng chậu nước ngoài.
Hắt nước sân xong, lưng về phía cửa phòng với cô: "Lữ doanh trưởng ngày mai sẽ về đón Trịnh Hồng, bắt cô kiểm điểm lầm trung đoàn và xin chị."
Giang Niệm ngẩn một lúc, cái bóng của kéo dài tận cửa phòng. Mãi lâu , trong phòng mới phát một giọng nhỏ: "Vâng."
"Lục Duật ..." Giang Niệm gọi với theo khi định về phòng. Cô cửa , ngón tay bồn chồn bấu khung cửa. Thấy , cô mím môi : "Em nghĩ cả ngày , vẫn thấy cô y tá ở bệnh viện trông xinh, là cứ thử tìm hiểu xem ?"
Lục Duật: ...
Anh nhíu mày: "Chuyện của chị dâu đừng lo nữa, trời còn sớm, ngủ ."
Nhìn bóng lưng cao lớn của Lục Duật, Giang Niệm nản chí đóng cửa phòng , tựa lưng cánh cửa, gõ gõ đầu ván gỗ. Sao cốt truyện cứ khác xa trong sách thế nhỉ? Lục Duật chẳng nên thích Tôn Oánh ?
Cô ngẫm nghĩ hồi lâu mà chẳng đầu đuôi gì, sực nhớ đến một chuyện khác. Đó là thử đ.â.m đầu tường thêm một nữa xem xuyên về . Cô bước đến bức tường đất cứng ngắc, đưa tay sờ lên cái trán hết đau, cúi đầu chạm nhẹ tường. Cảm nhận cái đau nhè nhẹ, cô định nghiến răng lấy đà lao , thì bỗng nhiên nghĩ đến việc Lục Duật ngày mai Trịnh Hồng kiểm điểm sâu sắc và xin cô.