Lục Duật cuốc xong mảnh đất ăn nốt ba miếng dưa. Trong lúc giếng rửa mặt, với Giang Niệm: "Trước khi , mời mấy em chiến hữu về nhà ăn bữa cơm."
Anh ngẩng đầu lên, nước theo những đường nét góc cạnh khuôn mặt chảy xuống cổ. Anh Giang Niệm, đôi mắt đen láy chút ý tứ thăm dò: "Hôm đó đông, chị dâu ngại ?"
Anh vẫn lo chị dâu sợ lạ, chỗ đông sẽ thấy nhút nhát.
Giang Niệm ngước lên Lục Duật, bao nhiêu ngày, cô một nữa nở nụ nhẹ nhàng với : "Em ngại ."
Cô lên trông , làn da trắng trẻo, đôi mắt cong cong, tóc tết hai bên. Đó là nụ mang chút dè dặt nhưng đôi mắt sáng rực rỡ, như thể bao nhiêu ánh mặt trời đều hội tụ cả đó.
Đây cũng là đầu tiên Lục Duật thấy nụ như thế mặt Giang Niệm, nó khác hẳn nụ hôm cô gặp chuyện, nhưng hơn ngày hôm đó nhiều. Lục Duật bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu vốc nước tạt lên mặt.
Lục Duật sẽ ba ngày nữa, nên bữa cơm thông báo cho các chiến hữu ngày khi lên đường. Tất nhiên, gia đình Tống đoàn trưởng và gia đình Lưu doanh trưởng đều tên trong danh sách. Còn về nhà Lữ doanh trưởng, Lục Duật cũng mời luôn, dù đều ở cùng một đơn vị, những chuyện nên quá khó coi. Ngoài còn vợ chồng Hà Dũng và Khang Tú, Hà Dũng cũng coi như lính quyền , theo ba năm.
Sáng sớm Lục Duật lên đơn vị, Giang Niệm chuẩn một chuyến trạm thực phẩm và trạm rau xanh. Cô lấy tiền và phiếu trong hộp sắt đếm, rút mười đồng bỏ túi, chỗ còn cất kỹ hộp sắt giấu .
Từ Yến đang chống tay lên tường, thấy Giang Niệm thì tò mò hỏi: "Em đấy?"
Giang Niệm ngẩn , quanh một lượt mới thấy cái đầu Từ Yến thò bên tường. Cảnh cô nhớ đến ngày đầu tiên đến đơn vị, cô cũng leo tường Lục Duật bắt quả tang tại trận.
Cô bảo: "Em trạm thực phẩm mua ít đồ."
Từ Yến nhớ lúc Lưu Cường dặn cô trưa nay sang nhà Lục phó đoàn giúp một tay vì khách đến ăn cơm. Cô đang định leo tường hỏi Giang Niệm cho rõ, cô bảo mua đồ thì : "Đợi tí, chị cùng em."
Chị nhảy xuống khỏi đống gỗ, lúc Giang Niệm khỏi cổng thì Từ Yến cũng kịp xuất hiện.
Giang Niệm "ơ" một tiếng: "Chị với em thế hai đứa nhỏ ai trông?"
Từ Yến : "Thằng lớn lớn , ở nhà trông em, tụi nó cũng chẳng chạy lung tung ."
Sau hơn mười ngày tiếp xúc, Từ Yến coi như chẳng còn chuyện gì giấu giếm Giang Niệm nữa. Đặc biệt là những mưu kế Giang Niệm bày cho khiến lòng cô mấy ngày nay thoải mái hơn hẳn.
Hai cùng bộ trạm thực phẩm, vẻ ngoài của Từ Yến trông khá hơn nhiều. Cô mặc chiếc sơ mi ngắn tay hoa vàng nền trắng nổi bật, quần màu nâu vàng, chân giày vải nhỏ, tóc thắt bím, đúng y hệt kiểu ăn vận của ngày cô mới gả cho Lưu Cường. Từ Yến vốn trắng hơn Trịnh Hồng, giờ nắng rọi khiến đôi gò má ửng hồng, mặt mày cũng nét .
Mấy chị vợ quân nhân ngang qua nhịn mà ngẩn , đợi hai xa mới xì xào: "Nãy Từ Yến nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-40.html.]
Người khác đáp: "Hình như thế, cảm giác khác khác thế nào ?"
"Khác thật mà, bà xem đây lúc nào mặt cũng sưng sỉa lên như ai nợ tiền bằng, cãi với Lưu doanh trưởng thì tiếng vang hơn cả đàn ông."
Nói đoạn, bà sực nhớ liền hỏi: "Mà nửa tháng nay hình như thấy nhà Lưu doanh trưởng cãi lộn nữa nhỉ?"
Người ngẫm nghĩ gật đầu: "Hình như đúng là thế thật."
Giang Niệm thấy nụ của Từ Yến nhiều hơn , cô vẫn nhớ ngày đầu cùng Phùng Mai gặp Từ Yến, khi đó mặt cô u ám, cả toát vẻ lạnh lẽo tê dại.
Cô hỏi: "Mấy ngày nay thế nào chị?"
Nhắc đến chuyện , mặt Từ Yến nhẹ nhõm hẳn: "Hôm đó chị lời em, về nhà bấm bụng cửa hàng bách hóa mua một lọ kem dưỡng da, ngày nào cũng ăn diện xinh . Dù nấu cơm việc chị đều giữ tươm tất, coi Lưu Cường như dưng, nhịn cãi với , gì chị cũng chỉ ậm ừ cho qua."
Đến đây, cô khựng , hừ một tiếng nhạt: "Em , bình thường ngủ với con trai, thế mà mấy bữa nay cứ cạnh chị, bắt chuyện suốt nhưng chị mặc kệ."
Giang Niệm cảm thấy Từ Yến hẳn là quá đau lòng nên mới hạ quyết tâm như . Nếu cô tự quyết định thì cô bao nhiêu cũng chỉ là đàn gảy tai trâu. Sợ Từ Yến Lưu Cường dùng vài câu ngon ngọt dỗ dành, cô dặn thêm: "Đừng mủi lòng, chị mà mủi lòng là lấn tới đấy."
Từ Yến gật đầu cái rụp: "Ừ, chị nhớ ."
Đến trạm thực phẩm, Giang Niệm mua một con cá, cắt ba cân thịt nạc và hai cân thịt mỡ. Thời thịt nạc rẻ hơn thịt mỡ một chút. Họ đúng lúc ông chủ mổ lợn xong, thấy chậu tiết lợn tươi rói, Giang Niệm hỏi: "Ông chủ ơi, tiết bán ?"
Tiết lợn nếu xử lý thì khối món ngon, còn thanh lọc phổi nữa. Ông nội cô ngày thích ăn món lắm, bắt bố cô nấu cho ăn suốt.
Ông chủ ngẩn , lạ lẫm vì mua cái thứ m.á.u me , món nấu lên chẳng ngon lành gì. Thấy Giang Niệm mua, ông bảo: "Bán chứ, cô lấy bao nhiêu?"
Giang Niệm: "Cho cháu hai cân."
Từ Yến kéo kéo tay áo cô, nhỏ: "Máu me thế , em mua gì?"
Giang Niệm : "Thì để ăn chứ gì, đợi em nấu xong chị nếm thử là ngon ngay."
Rời khỏi trạm thực phẩm, hai sang trạm rau mua ít rau và gia vị, cuối cùng ngang qua cửa hàng bách hóa, Giang Niệm do dự một chút đong thêm nửa cân rượu trắng để dùng nấu ăn.
Đây là đầu Lục Duật mời chiến hữu về nhà, với tư cách là chị dâu, cũng là nhà của , cô tự nhủ bữa trưa thật thịnh soạn và chỉn chu, ít nhất cũng để Lục Duật mất mặt.