Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:25:58
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bữa cơm trưa thịnh soạn đến mức họ ăn sạch sành sanh, ngoa thì đến cái đáy đĩa cũng bóng loáng.

Tối đến, Giang Niệm định món mì trộn thịt xào ớt. Lần mì sốt thịt băm Lục Duật ăn khá nhiều, cô đoán thích ăn mì sợi. Mì trộn cần sợi mì dai nên lúc nhào bột cô cho ít nước thôi, nhào xong thì se thành từng sợi dài, quết lên một lớp dầu kéo nhẹ cho sợi mì nhỏ thể xuống nồi.

Cô thái thịt, cắt ớt, nổi lửa cho dầu chảo. Cô cho thịt xào , khi thịt gần chín thì trút gừng và ớt đảo cùng, cuối cùng đập dập vài tép tỏi bắc .

Múc thức ăn bát xong, Giang Niệm đổ nước nồi, đợi nước sôi thì kéo từng sợi mì thả . Cô chuẩn sẵn một chậu men nước lạnh để bên cạnh. Vừa lúc mì chín thì Lục Duật cũng về đến nơi.

Giang Niệm rửa sạch tay, cửa bếp. Lục Duật tay trái xách một cái bao tải chứa mấy quả dưa hấu, tay xách một túi bột mì, một túi gạo nhỏ và một cái bọc vải. Nhìn hai tay lỉnh kỉnh đồ đạc mà Giang Niệm thấy mệt , nhưng mặt Lục Duật chẳng hề lộ vẻ mệt mỏi.

Anh đặt dưa hấu bóng cây xách những thứ còn trong nhà. Cất gạo và bột tủ xong, đưa bọc vải cho Giang Niệm: "Chị dâu, mua cho chị đôi giày theo cỡ chân của chị đấy, chị thử xem. Nếu thì cứ để đó, sáng sớm mai đổi."

Giang Niệm đón lấy bọc vải, ngước gương mặt tuấn tú của Lục Duật ánh đèn, lòng bỗng trào dâng một luồng ấm áp. Cô ôm chặt bọc vải, mỉm : "Cảm ơn nhé."

Đối diện với đôi mắt lấp lánh ý của Giang Niệm, Lục Duật mất tự nhiên dời tầm mắt, giọng khàn: "Người một nhà cả, cần khách sáo."

Giang Niệm cúi đầu mím môi , bảo: "Em mì trộn thịt xào ớt , ăn ."

Lục Duật gật đầu: "Ừ."

Giang Niệm về phòng, lấy đôi giày trong bọc . Đó là một đôi xăng đan kiểu cũ màu cam nhạt, khá hợp với bộ quần áo Lục Duật mua cho cô dạo . Cả bộ nếu ở thời hiện đại thì trông sến súa lắm, nhưng ở thời cực kỳ xinh xắn. Cô lục tủ bộ đồ mới, xỏ đôi xăng đan màu cam, xõa mái tóc dài vai bước đến chiếc gương treo tường.

Suốt thời gian ở đơn vị cùng Lục Duật, ăn ngon ngủ kỹ nên gò má cô còn hốc hác nữa, gương mặt trở nên hồng hào, rạng rỡ. Cô mỉm với gương trong kính. Người con gái tóc xõa ngang vai, mặc áo sơ mi, môi đỏ răng trắng, trông hệt như diện mạo của cô ở thế kỷ 21.

"Chị dâu." Lục Duật bưng bát men đến cửa phòng, trong: "Cơm xo..."

Lời bỗng nghẹn nơi cổ họng. Ánh mắt dừng Giang Niệm, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên sự kinh ngạc thoáng qua trong đáy mắt .

Giang Niệm thấy Lục Duật đột ngột xuất hiện thì tim đập thình thịch. Cô khẽ mím môi, ngón tay bấu vạt áo, chậm rãi . Cố gắng thử " đổi" tính cách cho tự nhiên hơn, cô thẹn thùng hỏi một câu: "Đẹp... ?"

Lục Duật dời mắt : "Đẹp." Như sợ cô tin, lặp nữa: "Rất ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-44.html.]

Nói xong, bưng bát men ghế ở sân xuống, gắp một miếng mì thật lớn. Nghĩ đến chuyện trưa nay chị Phùng định mai chị dâu cho Tống Bạch, lẳng lặng ăn mì, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa tâm tư khó đoán.

Giang Niệm quần áo bước , đối diện Lục Duật. Nhìn bát mì trộn sẵn, cô cũng cầm đũa bắt đầu ăn. Ăn xong, Lục Duật sắp xếp quần áo chuẩn cho chuyến ngày mai, còn Giang Niệm bếp rửa bát, đó nhào một ít bột để cho lên men. Cô định sáng mai dậy thật sớm hấp ít bánh bao cho Lục Duật mang theo ăn dọc đường, chỗ thịt mua hôm nay cô cố ý bớt một ít.

Lục Duật chuyến tận hai tháng, chẳng gì? Cô đoán chắc là quân khu giao nhiệm vụ đặc biệt nào đó cho .

Giang Niệm đun nước tắm, tắm xong Lục Duật giúp cô đổ nước tắm . Biết là sáng mai dậy sớm nên cô ngủ nhanh, kết quả là lúc tỉnh dậy trời lờ mờ sáng. Nếu vì buồn vệ sinh thì cô còn ngủ đến bao giờ.

Giang Niệm vội vàng chạy vệ sinh, lúc đến giếng rửa mặt thì thấy Lục Duật đang nhào bột trong bếp. Cô lau khô tay bước , thấy Lục Duật định màn thầu liền ngăn : "Em màn thầu ."

Lục Duật ngước mắt lên: "Hửm?"

Giang Niệm lấy miếng thịt lợn xát muối từ trong chậu đặt lên thớt, lấy thêm vài cây hành và rau xanh, : "Em bánh bao với sủi cảo, xong mang theo mà ăn đường."

Người vẫn "lên xe sủi cảo, xuống xe mì", khi Lục Duật để ăn một bữa sủi cảo cho may mắn.

Lòng Lục Duật ấm áp lạ thường. Thấy Giang Niệm cầm d.a.o định băm nhân thịt, đón lấy con d.a.o từ tay cô. Ngón tay hai vô tình chạm , một cảm giác tê dại cực nhẹ lướt từ đầu ngón tay thẳng tim. Anh khẽ ho một tiếng, nắm chặt chuôi dao: "Để băm cho."

Giang Niệm khẽ gật đầu: "Thế để em nhặt rau."

Lục Duật băm thịt nhanh, loáng cái là xong. Giang Niệm gói sủi cảo cũng khéo, cô gói xong đợt đầu là xuống nồi ngay cho Lục Duật ăn , mới tiếp tục gói bánh bao. Cuối cùng, cô xếp bánh bao xửng hấp, tống thêm nhiều củi bếp lửa.

Cô cũng ăn vài cái sủi cảo, buông bát chạy về phòng. Cô mở tủ lấy một nắm kẹo sữa và socola, bóng cây trong sân, đặt lên bàn khi thấy Lục Duật ngẩng đầu .

Giang Niệm khẽ: "Anh mang theo mà ăn dọc đường." Sợ từ chối, cô thêm: "Chỗ em vẫn còn nhiều lắm."

Lục Duật bưng bát nước dùng sủi cảo uống một ngụm lớn, giọng trầm thấp mang theo nét dịu dàng khó nhận : "Cảm ơn chị dâu."

Anh vốc nắm kẹo và socola cất , dặn Giang Niệm: "Muốn ăn gì cứ cửa hàng bách hóa mà mua, đừng tiết kiệm tiền quá. Khoảng hai tháng là về thôi."

Giang Niệm khẽ gật đầu: "Vâng ạ."

Loading...