Thư mở đầu bùi tai, bà Giang bà và Giang Quốc đến nhà họ Hứa tìm cô, nhưng đến nơi mới thấy nhà trống . Hỏi bà Triệu hàng xóm mới cô trộm nhà suýt đ.á.n.h c.h.ế.t, nếu chú Lục về kịp thì cô mất mạng . Bà bày tỏ nỗi lo lắng của một , nhưng đến đây, Giang Niệm chỉ gằn.
Cô là Giang Niệm thật, nhưng cô thấy đáng cho nguyên chủ. Trong sách rõ mồn một, ngày nguyên chủ gặp chuyện bà Giang ngay, nhưng dám vác mặt đến vì sợ lo hậu sự, mà chôn cất một thì tốn kém. Hơn nữa, bà cũng sợ đụng mặt Lục Duật, sợ chuyện bao năm qua họ cướp tiền của nguyên chủ phát giác tính sổ.
Phần bức thư , bà Giang bảo cô là góa phụ mà ở chung với đàn ông khác sẽ điều tiếng, khuyên cô nên về nhà đẻ. Bà tìm cho cô một mối mai mới, đối phương tuy lớn tuổi, một con trai và hai con gái, nhưng gia đình thế lực, là họ hàng của đại đội trưởng, thể đưa bốn trăm đồng tiền sính lễ. Đã thế cô gả sang đó cần sinh con, nghiễm nhiên luôn.
Ngón tay Giang Niệm siết chặt bức thư đến trắng bệch, gương mặt bừng bừng lửa giận. Không chỉ bất bình cho nguyên chủ, mà còn cho chính bản cô, vì hiện tại cô chính là Giang Niệm. Cô cất bức thư , trong lòng tính toán, chờ khi nào dịp về quê, cô sẽ tìm nhà họ Giang đòi cả vốn lẫn lãi đống nợ cũ .
Đêm đó Giang Niệm ngủ ngon, cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mê.
Bên sân nhà Từ Yến.
Lưu Cường từ phòng con trai bước , mò mẫm căn phòng thứ hai phía đông, đá văng giày leo lên giường. Anh chống tay Từ Yến đang ngủ. Từ Yến mặt tường, tóc xõa tung, vài sợi vương mặt. Hơn một tháng nay ngày nào cô cũng bôi kem dưỡng nên da dẻ mịn màng hơn hẳn. Cô mặc áo ba lỗ với quần ngắn, vòng eo nhỏ nhắn lọt tầm mắt khiến Lưu Cường thấy rạo rực. Anh xuống lưng cô, vòng tay ôm chặt lấy Từ Yến, cọ cọ gáy cô đầy tình tứ.
Từ Trịnh Hồng bản kiểm điểm, Từ Yến về nhà chỉ lạnh nhạt với mà còn cho phòng. Đã hai tháng chạm vợ. Thấy Từ Yến ngày càng diện , lòng Lưu Cường nảy sinh tia cảnh giác, véo nhẹ bụng cô, ghé sát tai thì thầm: "Ngày nào em cũng ăn diện thế cho ai xem hả?"
Tiếng động và xúc cảm đột ngột Từ Yến giật tỉnh giấc. Cô bật dậy, trừng mắt Lưu Cường, tức giận vớ lấy cái gối ném thẳng : "Đồ tồi! Đêm hôm ngủ còn mò phòng gì? Anh ngủ nhưng cần ngủ!"
"Đừng con thức." Lưu Cường chộp lấy tay Từ Yến, thuận thế đè cô xuống giường, hôn lấy hôn để lên mặt cô: "Anh nhớ em mà." Bàn tay bắt đầu yên phận, định luồn trong áo.
Từ Yến dùng sức đẩy . Tuy trong phòng bật đèn nhưng ánh trăng hắt đủ để cô rõ d.ụ.c vọng trong mắt Lưu Cường. Anh nuốt nước bọt, đưa tay nắm lấy cổ chân Từ Yến định kéo gần. Từ Yến thẳng chân đạp một cái, quát khẽ: "Anh đừng chạm !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-49.html.]
Lưu Cường lập tức nổi khùng: "Cô là vợ , tại chạm ?!" Nói đoạn, chẳng thèm màng đến sự phản kháng của cô, định dùng sức mạnh: "Đêm nay ông đây cứ chạm đấy, cô gì nào?!"
"Lưu Cường, là đồ khốn nạn!"
Giang Niệm đ.á.n.h thức bởi tiếng kèn hiệu. Cô dụi mắt, xỏ giày ngoài rửa mặt bếp nổi lửa nấu cơm. Ở nhà một nên cô chỉ nấu đơn giản nồi cháo bí đỏ và xào đĩa khoai tây chua cay. Tính thời gian thì hai tháng trôi qua, Lục Duật chắc cũng sắp về .
Cô ăn xong, rửa bát đĩa xong xuôi thì ngoài cổng tiếng gõ cửa.
"Giang Niệm, em nhà ?" Là giọng của Từ Yến.
"Em đây—" Giang Niệm cởi tạp dề, chạy mở cổng. Vừa thấy Từ Yến cô giật : "Chị thế ?"
Không ngạc nhiên . Từ Yến tóc tai rũ rượi, sắc mặt phờ phạc như cả đêm ngủ. Chị lững thững sân xuống ghế, kể chuyện đêm qua cho Giang Niệm , c.ắ.n môi cô khẽ: "Anh ôm chị cả đêm buông, bao nhiêu lời ngon ngọt, còn hứa từ nay sẽ chuyện với Trịnh Hồng nữa, bảo chị đừng lạnh lùng với nữa."
Giang Niệm Từ Yến đang ủ rũ, buông lời an ủi sáo rỗng mà chỉ hỏi một câu: "Thế chị nghĩ ?"
Nếu chị chỉ vì vài câu dỗ dành của Lưu Cường mà mủi lòng, cô thấy chẳng cần bày mưu tính kế giúp chị gì nữa. Có những chuyện nhẫn tâm, từng bước một chứ thể nóng vội. Nếu Từ Yến dễ dàng tha thứ ngay lúc , chắc chắn chỉ vài ngày Lưu Cường sẽ chứng nào tật nấy.
Từ Yến ngẩng đầu lên, đôi mắt hằn lên những tia máu, quầng thâm lộ rõ. Chị mím môi lạnh: "Thật lúc đầu chị cũng mủi lòng, nhưng khi chị bảo sang đòi Trịnh Hồng trả năm mươi đồng thì chịu, cứ bảo bây giờ lúc, đợi thời cơ thích hợp mới đòi." Chị quệt nước mắt, cúi đầu bấm móng tay tiếp: "Rõ ràng là định đòi ."
Giang Niệm nhận thấy trạng thái của Từ Yến giống hệt lúc cô mới gặp chị: tê dại và thiếu sức sống. Cô bóng cây, thấy Từ Yến bấm tay đến rướm m.á.u mà như đau, liền bước tới xổm xuống cạnh chị, giữ lấy đôi tay đó để chị thôi tự hành hạ , lặp câu hỏi: "Chị nghĩ ?"
Nước mắt Từ Yến lã chã rơi. Chị nức nở: "Giang Niệm, chị em, chị em hết. Em bảo chị , chị cũng chẳng nên gì bây giờ nữa. Chị chỉ Lưu Cường đòi tiền, tại ? Đó là tiền của nhà chị, dựa mà Trịnh Hồng tiêu xài như hiển nhiên, dựa mà chị chịu cái nhục ..."