Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:52:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôn Oánh sực tỉnh, mặt đỏ lên, vội cúi đầu : "Đồng chí nữ , cô theo ."

Giang Niệm khẽ gật đầu, khi còn sang Lục Duật, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đang qua. Thế là, sự tò mò và thắc mắc trong mắt cô cứ thế rơi thẳng mắt Lục Duật. Đôi mày đàn ông khẽ nhíu một cách khó nhận , cứ ngỡ cô vẫn đang tìm cách vun vén với Tôn Oánh, giọng vô thức lạnh vài phần: "Chị dâu, chị cứ phòng bệnh , nộp tiền."

"Vâng."

Giang Niệm cúi đầu, theo Tôn Oánh phòng bệnh. Giường của cô ở giữa. Hai giường bên cạnh, một sát cửa sổ và một sát cửa đều . Một phụ nữ tầm ba mươi tuổi, bên cạnh là đứa trẻ mười tuổi, chắc là con gái chị . Giường còn là một bà cụ, bên cạnh một đàn ông trung niên cùng, trông hai nét giống , chắc là con.

Tôn Oánh bảo: "Cô giường nhé."

Giang Niệm lời cảm ơn xuống giường bệnh. Người ở cuối giường vẫn , Giang Niệm tò mò ngẩng lên thì thấy Tôn Oánh nhỏ giọng hỏi một câu: "Cô là chị dâu của ?"

Giang Niệm: ??? Cô mím môi, gật đầu: "Vâng."

Tôn Oánh chút gượng gạo, hỏi tiếp: "Anh tên là Lục Duật ? Phó đoàn trưởng ở đoàn bộ quân khu?"

Giang Niệm: ??? Hay thật, nữ chính rõ thế nhỉ? Chẳng lẽ cô cất công chạy đến đơn vị để ngóng tin tức của Lục Duật ?

Bây giờ cô chẳng còn tâm trí mối lái cho nam nữ chính nữa. Cốt truyện nát bét cả , cô cũng chẳng thể về . Hơn nữa, Lục Duật cũng ý đó, cô mấy việc tốn công vô ích mà còn gây phiền phức cho khác.

Giang Niệm chỉ gật đầu: "Vâng." Rồi cô bộ như phản ứng của bình thường, tò mò hỏi thêm một câu: "Sao cô rõ thế?"

Tôn Oánh do dự một lát, đúng lúc bên ngoài tiếng gọi: "Y tá Tôn—"

Tôn Oánh vội bảo: "Lát nữa mang t.h.u.ố.c qua tiêm cho cô." Nói xong cô liền ngay.

Giang Niệm thu suy nghĩ, giường ngoài cửa sổ. Bệnh viện thời trông khá khẩm hơn ở quê, nhà xây bằng gạch, khung cửa sổ gỗ sơn xanh gắn sáu miếng kính, phản chiếu bóng qua ngoài hành lang.

Lát Lục Duật , tay cầm hai cái bánh bao và một tấm ga trải giường mới loại vải thô kiểu cũ. Anh đặt bánh bao lên bàn, bảo Giang Niệm: "Để trải giường ."

Giang Niệm hiểu ý . Giường bệnh chẳng bao nhiêu qua, ai mà bệnh nhân mắc bệnh gì. Lần viện, Lục Duật cũng mua ga trải giường cho cô, lúc về còn mang theo, giờ tấm ga đó vẫn đang gọn trong tủ nhà cô.

Lục Duật trải giường xong, Giang Niệm mới cởi giày lên. Bà cụ giường bên cạnh thấy thì Lục Duật bảo: "Cháu đối xử với vợ thật đấy."

Lục Duật: ... Giang Niệm: ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-64.html.]

Lục Duật Giang Niệm đang tựa đầu giường, gật đầu với bà cụ: "Dạ, việc nên ạ."

Giang Niệm giật ngẩng phắt lên, thấy Lục Duật đang bà cụ, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của cô.

Giang Niệm: ???

Lục Duật mua một cái bình tông màu xanh lục lấy nước cho cô, lúc cũng chẳng thèm liếc cô lấy một cái. Trong phòng bệnh râm ran tiếng trò chuyện của bà cụ và phụ nữ giường bên. Giang Niệm im lặng giường, cầm cái bánh bao Lục Duật mua cho, c.ắ.n một miếng thấy mùi thịt thơm phức tỏa .

Bà cụ hít hít mũi ngửi mùi, phụ nữ gần cửa cũng ngửi thấy, gần như tất cả trong phòng đều cùng lúc về phía cô với ánh mắt thèm thuồng.

Giang Niệm: ... Miếng bánh bao thịt trong miệng bỗng thấy khó nuốt hẳn. Cô cất túi vải, thêm gì nữa.

Bà cụ bắt chuyện: "Chồng cháu thật đấy, bác bộ đồ chú mặc, là quân nhân ?"

Lục Duật lúc nãy thừa nhận quan hệ vợ chồng , cô cũng chẳng thể mất mặt nên đành nhắm mắt đưa chân: "Vâng ạ."

Người phụ nữ bên cũng góp vui: "Cô với chồng cưới mấy năm ? thấy hai đều còn trẻ, con cái gì ? Trai gái?"

Giang Niệm: ... Cô thấy đau đầu, đành đối phó đại vài câu: "Chúng cháu cưới bốn năm , vẫn con ạ."

Bà cụ lập tức nổi m.á.u tò mò: "Cưới bốn năm con cơ ?" Bà bụng Giang Niệm, cái miệng nhanh hơn cái não, buột miệng hỏi một câu: "Là do cháu vấn đề là tại chồng cháu?"

Người đàn ông trung niên bên cạnh lườm bà cụ một cái: "Mẹ, đừng lúc nào cũng xen việc nhà ? Ở nhà thế, ngoài cũng , thấy ngại nhưng con thấy ngại hộ đấy."

Bà cụ tức giận lườm con trai , để tâm đến lời ông hỏi Giang Niệm nữa, cứ như hỏi kết quả thì chịu thôi. Người phụ nữ gần cửa cũng Giang Niệm, vẻ mặt phảng phất chút hả hê. Chị cũng sinh con trai, sinh liền tù tì ba đứa con gái, vất vả lắm mới m.a.n.g t.h.a.i , kết quả suýt sẩy thai. Cả chồng và chồng chị đều đinh ninh chắc chắn là con trai nên mới cho chị viện. Nếu , cả đời chị cũng chẳng bước chân nổi bệnh viện .

Giang Niệm thầm nghĩ là rắc rối do Lục Duật gây , nếu giải thích rõ quan hệ của hai thì đến nỗi hỏi vặn hỏi vẹo thế . Cô tựa chăn, sắc mặt uể oải, bèn bịa đại một câu: "Dạ, là do chồng cháu ạ."

Lục Duật tới ngoài cửa phòng bệnh, bất ngờ thấy lời Giang Niệm , chân mày nhíu chặt . Anh mím môi xách bình nước bước phòng. Tức thì, ánh mắt bà cụ và phụ nữ đều đồng loạt đổ dồn lên Lục Duật với vẻ tiếc nuối, ngay cả đàn ông trung niên cũng ngẩng lên bằng ánh mắt đầy cảm thông.

Lục Duật cau mày, nghĩ đến câu của Giang Niệm lọt tai khi nãy.

— Là do chồng cháu .

Giang Niệm thấy Lục Duật thì thót tim một cái. Lúc qua, cô ngay lập tức cúi gằm mặt xuống, đến thở mạnh cũng dám.

Loading...