Giang Niệm bưng bát cơm và đôi đũa khỏi bếp, lúc Lục Duật cũng rửa mặt xong. Anh đón lấy bát cơm từ tay cô xuống ghế đẩu, hỏi thăm: "Hôm nay trong còn chỗ nào thấy khó chịu ?"
Giang Niệm lắc đầu: "Em hết hẳn ."
Cô lùa một miếng cơm, ngẩng lên Lục Duật, nhỏ giọng hỏi: "Cuối tháng vẫn lên thành phố chứ ?"
Lục Duật đưa mắt Giang Niệm. Cô đang nhẹ nhàng c.ắ.n đầu đũa , trong đôi mắt trong veo hiện rõ vẻ mong chờ, thế là đáp: "Có ."
Giang Niệm vui mừng rạng rỡ: "Vâng ạ."
Cô lên trông , đôi mắt cong cong như trăng khuyết, làn môi hồng nhạt hé lộ hàm răng trắng đều như bắp. Hai bên chiếc cổ thanh tú là hai b.í.m tóc rủ xuống, những sợi tóc đen nhánh lướt qua làn da trắng ngần, càng tôn lên nước da mịn màng như tuyết.
Lục Duật thẫn thờ mất vài giây nụ , nhanh chóng tỉnh táo . Anh cúi đầu tập trung ăn cơm, ở góc độ Giang Niệm thấy, vành tai đỏ ửng lên một tầng nhạt. Trước đây luôn thấy chị dâu trầm mặc ít , gì cũng cúi gằm mặt nên bao giờ để ý kỹ diện mạo của cô. dạo gần đây mới phát hiện chị dâu xinh . Nhất là khi , cảm giác u ám, buồn tẻ cô dường như tan biến hết.
Kể từ lúc Lục Duật cuối tháng thành phố, Giang Niệm cứ đếm từng ngày. Sau mười hai ngày chờ đợi, cuối cùng cũng đến cuối tháng. Tối đó Lục Duật từ đơn vị về, lúc ăn cơm liền với Giang Niệm: "Ngày mai lên thành phố chắc về kịp trong ngày, lẽ ở nhà khách một đêm. Sáng mai sẽ xin giấy giới thiệu."
Giang Niệm gật đầu: "Vâng ạ."
Ăn tối xong, Lục Duật rửa bát đĩa đun nước nóng cho Giang Niệm tắm. Bây giờ trời chuyển mùa sang thu, về đêm chút se lạnh, Giang Niệm dùng nước nóng lau qua chui tọt chăn.
Sáng sớm hôm , khi tiếng kèn hiệu vang lên, Giang Niệm thức giấc. Cô dậy đ.á.n.h răng rửa mặt bếp nấu cơm. Lục Duật dậy từ sớm để xin giấy giới thiệu, lúc cơm xong thì cũng về đến nơi. Ăn sáng xong Lục Duật rửa nồi, còn Giang Niệm về phòng, lấy bộ quần áo mua cho . Cô gương treo tường, gạt mái tóc đen nhánh, cuối cùng dùng dây thun búi gọn tóc lên kiểu củ hành. Mấy sợi tóc mái lưa thưa rủ xuống che bớt vết sẹo trán. Cô mỉm với trong gương, lấy cái túi vải đeo lên vai, lấy ít tiền và phiếu từ trong hộp sắt cất kỹ mới bước ngoài.
Lục Duật xong việc và đợi ở sân từ lâu. Nghe tiếng bước chân, Giang Niệm. Thấy chị dâu vốn luôn để hai b.í.m tóc nay búi cao lên, lộ chiếc cổ trắng ngần thanh mảnh, mặc bộ đồ mua, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn khi.
Lúc Giang Niệm tiến về phía , bỗng nảy một cảm giác sai lệch. Người mặt dường như chị dâu của nữa...
"Đi thôi ." Giang Niệm mím môi , phía cổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-68.html.]
Lục Duật theo bóng dáng nhỏ nhắn thanh mảnh đó, đáp lời: "Được."
Họ lên huyện , từ huyện bắt xe khách thành phố. Xe khách chậm hơn xe Jeep nhiều, tính lúc đến nơi chắc cũng chiều muộn.
Hai trong khu tập thể quân đội, những chị vợ quân nhân ngang qua đều quen thuộc chào hỏi Lục Duật. Sau đó mấy họ cùng , cứ chốc chốc ngoái đầu Giang Niệm, nhỏ to bàn tán: "Sao trông cô khác hẳn lúc mới đến thế nhỉ?"
"Ừ, xinh thật đấy, chẳng giống góa phụ tí nào."
" cũng thấy . Này, nhưng kỹ xem, Lục phó đoàn với chị dâu trông giống một cặp ?"
Một khác vội vã vỗ vai chị : "Đừng lung tung, cẩn thận kẻo chị dâu Lục phó đoàn bắt cô diễn thuyết từng nhà giống như Khang Tú đấy." Nghe , mấy họ nhịn mà rộ lên. Bây giờ Khang Tú trở thành trò cho cả khu tập thể .
Đến huyện, Lục Duật dẫn Giang Niệm đợi nửa tiếng mới xe khách. Giờ lên thành phố khá đông, trong xe chật ních, chẳng còn ghế trống nào. Xe khách thời thể so với xe đời mới . Giang Niệm theo Lục Duật lên xe, trả tiền vé dẫn cô ở đoạn giữa. Chỗ đều kín, lối cũng đầy . Giang Niệm thấp bé, với tới tay vịn phía , đành dùng hai tay bám chặt lưng ghế để giữ thăng bằng. Lục Duật bên cạnh, một tay nắm chắc thanh xà phía , cụp mắt phụ nữ nhỏ bé bên cạnh .
Xe khởi động bắt đầu chạy, Giang Niệm loạng choạng, kịp vững thì một bàn tay chắc chắn nắm lấy tay cô. Sau khi vững, cô bàn tay đang giữ lấy cánh tay , ngẩng lên nhỏ với Lục Duật: "Em ."
"Ừ." Lục Duật thu tay , con đường phía .
Xe qua vài trạm, thêm nhiều lên, lối ngày càng chật chội. Giang Niệm nép bên cạnh ghế . Trên ghế là một cụ già đang gật gù ngủ, còn phía là ai cứ sức chen lấn cô. Cô , đó là một gã thanh niên trẻ tuổi. Thấy cô qua, nở nụ bất chính, đưa tay định bám thanh xà phía để lấy cái tư thế đó mà sàm sỡ cô.
Chỉ là tay kịp chạm thanh xà bàn tay đàn ông bên cạnh bóp chặt lấy cổ tay. Lực tay đối phương mạnh kinh , đau đến mức nhăn nhó mặt mày, kêu oai oái: "Anh là ai hả? Rảnh lo chuyện bao đồng, buông mau! Không buông coi chừng đ.á.n.h cho đấy!"
Chương 25
Lục Duật bẻ quặt tay lưng, đá mạnh khoeo chân, chỉ dùng một tay đè nghiến gã thanh niên quỳ một gối xuống sàn xe. Hắn đau đến mức ngũ quan vặn vẹo, đụng thứ dữ nên gào lên t.h.ả.m thiết: " sai , sai ! Đại ca, ông nội ơi, tha cho con thôi, á... đau đau đau!"
Giang Niệm Lục Duật, dáng gần như hề xê dịch, tim cô bỗng đập loạn vài nhịp. Cô liên tưởng đến hình ảnh những bộ đội thời hiện đại, gương mặt lạnh lùng cương nghị của Lục Duật. Đôi chân mày sắc lẹm, trong đáy mắt toát lên vẻ nghiêm nghị thể xâm phạm, trầm giọng : "Lần còn để thấy tay chân sạch sẽ, sẽ đưa gặp công an."
Những khác xe thấy Lục Duật một tay chế ngự kẻ , lời cũng hiểu ngay gã thanh niên là hạng sàm sỡ.