Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:44:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Niệm trong sân thêu thùa, thấy Phùng Mai tới tựa cây, cô mỉm hỏi: "Có chuyện gì thế chị?"

Phùng Mai hừ một tiếng: "Chị đúng là coi thường cái nhà cô Trịnh Hồng , lòng thật thâm độc. Tối qua ngay cả lão Tống nhà chị cũng bảo, đàn bà đó tâm thuật bất chính, sớm muộn gì cũng hại Lữ doanh trưởng thôi."

Giang Niệm : "Anh Lữ với chị Trịnh Hồng sống với bảy tám năm , cũng thể bảo chia tay ."

Phùng Mai vỗ đùi cái đét: "Ơ kìa, thế mà chia tay thật đấy."

Giang Niệm ngẩn : "Chuyện là ạ?"

Phùng Mai sáng nay ăn no, chị ợ một cái rõ to mới kể tiếp: "Hôm qua Khang Tú chạy sang nhà Trịnh Hồng loạn chính là vì chuyện Khang Tú tung tin đồn em với Chu Tuấn đây. Hóa là do Trịnh Hồng xúi giục, chỉ cái đứa ngốc như Khang Tú mới mắc bẫy. Hôm qua Khang Tú mắng c.h.ử.i ở nhà Trịnh Hồng rõ lâu, cả khu tập thể ai cũng ."

Chị hừ hừ mấy tiếng: "Em , mặt Trịnh Hồng lúc đó hổ đỏ như m.ô.n.g khỉ . Nếu Liên trưởng Hà lôi Khang Tú thì chị còn mắng thêm lâu nữa. Nói thật lòng, chị xem vẫn thấy cái nư."

Giang Niệm mím môi nhịn , nghĩ đến chuyện Phùng Mai bảo vợ chồng Lữ doanh trưởng chia tay, cô hỏi: "Thế giờ hai họ tách ạ?"

Phùng Mai đáp: "Lần Lữ giận thật sự, ngay đêm đó đưa Trịnh Hồng về nhà ngoại . Anh còn dặn lính cảnh vệ ngoài cổng là nếu thấy Trịnh Hồng thì cho . Chị thấy phen Trịnh Hồng nữa ."

Hóa . việc về nhà ngoại đối với Trịnh Hồng đúng là một cơn ác mộng. Nhà cô hai trai một em trai, đều lập gia đình mà tách hộ, cả nhà mười mấy miệng ăn. Hồi mới cưới cô lên đơn vị mà ở quê ruộng kiếm điểm công, hầu hạ cả nhà ăn uống. Sau vì Lữ Chí Quân đòi , bản cũng ở quê nữa nên mới lên đây. Ở khu tập thể hai năm, cô khiến nhà Từ Yến gà ch.ó yên. Bây giờ đuổi về, một cô em chồng nhà chồng đuổi như cô , những ngày tháng chắc chắn sẽ thảm.

Giang Niệm chỉ thể , tất cả đều do Trịnh Hồng tự tự chịu.

Kể xong chuyện, Phùng Mai bức thêu trong tay Giang Niệm, chép miệng khen ngợi: "Đôi tay em đúng là tiên thánh ." Chị xuống cạnh cô: "Người phụ nữ hôm qua là bà chủ xưởng thêu đúng ? Bức là bà giao cho em ?"

Giang Niệm chị: "Sao chị Phùng ạ?"

Phùng Mai : "Chị từng chuyện với bà ở bệnh viện mà. Hôm qua bà cùng em, chị bên tường dòm sang thấy cả . Nghe bảo bức kiếm một trăm đồng, đến tay em là hai mươi lăm đồng đúng ? Chị thấy thế là nhiều lắm , thêu một bức mà hẳn hai mươi lăm đồng cơ đấy." Chị cảm thán thêm nữa: "Nhiều thật sự!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-88.html.]

Giang Niệm bảo: "Cũng nhờ chị Phùng cả, nếu chị giúp em bắc cầu thì em cũng chẳng kiếm chỗ . Đợi khi nào nhận tiền, em nhất định mua hai cân thịt sang tạ ơn chị."

Vừa khen Phùng Mai một trận, hứa hẹn cho thịt, Phùng Mai sướng rơn: "Sau chuyện gì , chị vẫn sẽ là đầu tiên nghĩ đến em."

Giang Niệm mím môi gật đầu, mắt lấp lánh ý .

Những ngày đó, Giang Niệm hầu như chỉ ở nhà thêu tranh. Tuy cô ít khi ngoài nhưng chuyện bên ngoài nắm rõ mồn một. Chủ yếu là vì Phùng Mai ngày nào cũng sang, từ chuyện ai cãi , ai mất gà, con nhà ai đánh, chị đều kể hết cho cô , coi cô như chị em thiết. Từ khi Trịnh Hồng , Từ Yến cũng như biến thành khác, vui vẻ hơn hẳn.

Thêu xong bức tranh, Giang Niệm dự định mai sẽ lên thành phố giao cho Cát Mai.

Trời dần tối, sân nhỏ bật bóng đèn vàng ấm áp. Giang Niệm đang thái rau trong bếp, ánh đèn đầu hắt xuống che mất thớt gỗ, cô dịch sang bên một chút thì thấy Lục Duật . Người đàn ông cao lớn bước che khuất phần lớn ánh sáng. Trời bắt đầu lạnh, Giang Niệm mặc áo khoác dày, mà Lục Duật vẫn chỉ mặc bộ quân phục mỏng manh.

Cô thái xong rau cho đĩa, Lục Duật đang bệ bếp nhóm lửa. Ánh lửa cam nhảy múa gương mặt tuấn tú của . Anh thêm vài thanh củi bếp, như cảm nhận ánh của cô, ngước mắt lên.

Giang Niệm bất ngờ chạm ánh mắt , cô mím môi hỏi: "Hai hôm tới xe nào lên thành phố ?"

Lục Duật hỏi: "Chị dâu lên thành phố ?"

Giang Niệm cúi đầu thái thịt : "Bức thêu chị Cát giao em xong , em định mai mang sang đưa cho chị ." cô thực sự xe khách, chen chúc sợ gặp kẻ gian.

Lục Duật Giang Niệm, ánh đèn vàng rụng đỉnh đầu cô, những lọn tóc mai lòa xòa dính bên tai, vài sợi tóc theo cằm rủ xuống chiếc cổ trắng ngần thanh mảnh. Ánh mắt tự chủ qua cô, chợt nhận dường như từ khi lên đây, chị dâu đầy đặn hơn một chút. trông cô vẫn gầy, nhất là khi thắt chiếc tạp dề, để lộ vòng eo nhỏ nhắn. Nhỏ đến mức cảm giác như một bàn tay của thể ôm trọn.

Bàn tay cầm củi của Lục Duật siết chặt, cụp mắt giấu sự phóng túng trong ánh : "Ngày xe hậu cần của quân khu chuyến lên thành phố, để nhờ họ mang bức thêu đến xưởng giao cho chị Cát."

Giang Niệm thấy tự bắt xe nữa, mắt liền sáng rực lên niềm vui: "Dạ, quá." Giọng cô nhẹ nhàng, trong trẻo êm tai.

Lục Duật đút thanh củi khô bếp, ngước lên cô một cái.

Ăn cơm xong, Lục Duật đun nước nóng. Bây giờ trời lạnh, Giang Niệm dùng bồn tắm to nữa mà dùng chậu nhỏ pha nước ấm để lau . Đêm đó trong chăn, ánh trăng ngoài cửa sổ, cô dần dần chìm giấc ngủ.

Loading...