“Đây   nhà Cát Hiến Quốc ?” Lục Kinh Chập giọng  định hỏi.
“Cát Hiến Quốc.” Người phụ nữ lặp  cái tên , dường như đang suy nghĩ, một lúc lâu  bỗng chợt hiểu  :
“À,   tiểu Cát đó hả.” Nói xong, giọng lớn lên:
“Chết , c.h.ế.t lâu , cũng mấy năm .”
Nghe  câu  nhẹ bẫng “Chết lâu ” của bà , lông mày Lục Kinh Chập nhăn , sắc mặt cũng tối sầm.
Người phụ nữ dường như    mặt đoán ý, tiếp tục lớn giọng :
“Ai nha, căn nhà  đều bán cho nhà   hơn một năm …”
Lục Kinh Chập  xong mày nhíu càng sâu hơn, hỏi:
“Vợ và con  ?”
“Đó,   con đường , cái nhà đất nhỏ phía   là nhà họ đó.” Người phụ nữ   chỉ chỉ một con đường nhỏ bên cạnh.
“Cảm ơn.” Lục Kinh Chập  xong,   gì nữa, đẩy xe   con đường nhỏ đó.
Thấy Lục Kinh Chập   phía , Hạ Thanh Nịnh vội vàng cất bước theo.
Vừa nãy  xong cuộc đối thoại của hai , cô   nhanh hiểu , Lục Kinh Chập tại   cố ý dẫn   cùng. Anh  là một  đàn ông to lớn, đến thăm một  góa phụ,  tránh khỏi   khác gièm pha, dẫn theo  là  thể tránh  việc  khác chỉ trích vị chị dâu .
Lục Kinh Chập và Hạ Thanh Nịnh đều   xa,  phụ nữ  nãy vẫn  ở ngã ba đường, duỗi dài cổ tiếp tục , ánh mắt cứ như dính chặt   Hạ Thanh Nịnh .
“Xuân Hoa cô đang  gì ?” Lúc  một  phụ nữ vác cuốc  ngang qua,   phụ nữ đang nhoài   xung quanh  hỏi.
“Đó,  nãy   một  lính  về phía nhà A Chân.” Người phụ nữ tên Xuân Hoa , ý vị thâm trường .
“À, sẽ   vẫn là cái      cưới nó đó chứ?” Người phụ nữ vẻ mặt tò mò, đặt cả cái cuốc  vai xuống, chuẩn  tiếp tục buôn chuyện.
“Trông  giống ,   cao lớn và  trai hơn, còn dẫn theo một  phụ nữ  cùng.” Xuân Hoa thu ánh mắt  .
“Vậy chắc là  quen của chồng nó   ở đơn vị quân đội.   A Chân cũng , năm ngoái  theo cái  lính  thì  , dù  cha  chồng đều  chết,   ai  hầu hạ, cô nhi quả phụ   còn giữ ở đây  gì? Nuôi đứa bé cũng thành  ngu si,  mới về lúc đó trông còn  thông minh.” Người phụ nữ vác cuốc tiếc nuối .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-102-luc-doan-truong-vi-nay-la.html.]
Nghe  cuộc đối thoại của hai , một bà lão ở sân phía  cũng xích  gần :
“A Chân đó cũng là  khổ, một cô gái thành phố  , cố tình thích cái thằng tiểu Cát   đắn ,  quản một mực đòi gả cho . Mắt thấy  đàn ông cuối cùng cũng an phận,  lính  chút tiền đồ,   bỗng nhiên  còn nữa, ai, vốn dĩ còn  thể dẫn con ở trong sân lớn của gia đình quân nhân, hai ông bà lão  bỗng nhiên đổ bệnh, đây   chỉ  thể dẫn con về chăm sóc ? Sau  cha  chồng cũng chết,  lính   từ chối  cũng  đến nữa, bây giờ một  nó dẫn một đứa bé nhỏ xíu như , cô nhi quả phụ,   cuộc sống     đây.”
“Có vài  trời sinh là  phận hèn hạ, ha hả,  phúc bày  mặt, cũng đều   hưởng…” Người phụ nữ tên Xuân Hoa bĩu môi, vẻ mặt trào phúng.
“Xuân Hoa cô  thể  như   , lúc    để gom tiền cứu mạng, bán căn nhà ngói đen lớn  cho nhà cô, cô  ép giá thấp đến mức nào chứ!” Bà lão   nổi nữa, mở miệng .
“Đâu  thấp,  còn chê nhà nó phong thủy  , nếu   đáng thương cho hai  con cô nhi quả phụ họ, nhỏ bé thì nhỏ bé, bệnh thì nhiễm bệnh,  còn   mua !”
“ thấy cô chính là  tiện nghi còn khoe mẽ, cô ở đây mấy năm nay ,  trong nhà   cũng   cả, còn thuận buồm xuôi gió ?”
________________________________________
Mấy  đang  chuyện, bên  Hạ Thanh Nịnh và Lục Kinh Chập   tới  ngôi nhà đất sét mà  phụ nữ   .
Ngôi nhà vô cùng tồi tàn, mái hiên còn đứt một chỗ, trông lung lay sắp đổ, căn nhà cũng nhỏ,  ngôi nhà mái ngói đen phía  che khuất  , khó trách  nãy ở bên ngoài, chút nào cũng   thấy.
Nhìn ngôi nhà như , đáy mắt Lục Kinh Chập lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, trầm giọng gọi  trong nhà:
“Chị dâu.”
Gọi một tiếng  ai đáp, một lúc lâu ,    gọi một tiếng. Không bao lâu, liền thấy một  phụ nữ mặc quần áo vải sợi màu lam tự may, bước nhanh từ cửa hông  .
Người phụ nữ  thấy bóng dáng quân phục xanh lục thẳng tắp, đầu tiên là sững sờ một khoảnh khắc,  đó lập tức vui mừng chào đón :
“Ôi, là Lục Đoàn Trưởng, mau, mau  trong phòng .” Người phụ nữ  chút kích động,  chuyện đều  chút   lưu loát, nhiệt tình mời hai   trong phòng.
Người phụ nữ  còn  đến 30 tuổi, ngũ quan và dáng  đều  tệ, chỉ là do lao động lâu ngày, da  chút đen,  thô ráp. Quần áo tuy  vá víu, nhưng giặt  sạch sẽ. Điều duy nhất  mấy hài hòa là, ở độ tuổi hơn hai mươi,  đầu  xuất hiện  nhiều tóc bạc.
Vân Vũ
Hạ Thanh Nịnh  theo  phụ nữ  phòng, chỉ thấy trong phòng đồ đạc đều  cũ nát, nhưng   dọn dẹp sạch sẽ,     nữ chủ nhân căn nhà  là một  vô cùng cần mẫn.
Một lát  Lục Kinh Chập cũng  . Với vóc dáng gần 1m9,   căn phòng thấp bé, trong phòng lập tức trở nên chật chội.
Anh  đặt những thứ  mua lên bàn. Người phụ nữ  đó là quần áo mua cho  và con trai, liền  ngừng  lời cảm ơn,  tốn kém quá.
Ngồi xuống xong,  phụ nữ liền nhanh chóng rót nước cho hai . Khi đưa nước  tay Hạ Thanh Nịnh, ánh mắt bà  dừng   mặt cô , thấy cô  dung mạo tú lệ, dáng  thanh mảnh, cử chỉ  văn nhã,  chút  chắc chắn hỏi Lục Kinh Chập:
“Lục Đoàn Trưởng, vị  là ai ?”