“Thế mới  chứ.” Chu Huệ Dĩnh thấy con trai đồng ý,  mặt cuối cùng cũng  nụ :
“Cứ ở chung với cô bé đó một chút,  ở chung thì   con    thích   ? Cô Hạ ,  đảm bảo con sẽ thích.”
“Vâng,  ạ, thích ạ.” Tô Hướng Nam  phản bác, lúc  vẫn nên  theo đồng chí Chu Huệ Dĩnh thì hơn, kẻo lát nữa cô giáo Chu  thao thao bất tuyệt giáo huấn .
Nói xong những lời , Tô Hướng Nam như nghĩ  điều gì, mở miệng hỏi:
“Ngày mai con đón cô  đưa đến  ạ?”
Mặc dù   cố ý tác hợp, nhưng hiện tại  chuyện còn    , đương nhiên  thể trực tiếp đón về nhà ở . Đến lúc đó nếu hai bên   ý ,  về nhà ở,  là con trai thì  khác phê bình vài câu  , nhưng   là con gái,   mới đến quân đội, cũng  thể để  khác đồn đại gì  ngoài .
Đây đại khái chính là sức hút cá nhân của Tô Hướng Nam chăng. Tuy  mấy hứng thú với đối tượng xem mắt, nhưng vẫn sẽ đặt    cảnh  khác mà suy nghĩ cho đối phương.
“Bố con  thông báo cho phòng tuyên truyền sắp xếp ký túc xá cho cô  . Tài xế Tiểu Lưu  ở , ngày mai con đón ,  tiên đưa cô  đến ký túc xá, để cô  nghỉ ngơi thật . Ngồi mấy ngày tàu cũng  vất vả, ngày  buổi trưa con  đón cô  đến nhà  ăn cơm.” Chu Huệ Dĩnh trả lời.
Bà là một trí thức hiểu lý lẽ, xử lý những việc  vẫn   chừng mực, sẽ  để  khác  chuyện để bàn tán.
Nói chuyện xong với , Tô Hướng Nam vẫn chuẩn   về ký túc xá bộ đội để ở. Chu Huệ Dĩnh  chuyện “xem mắt” ngày mai   sự nhượng bộ, cũng  còn cố ép  ở  nhà nữa.
Ra khỏi phòng, Tô Hướng Nam   đến sân, liền thấy cháu trai  là Tô Dương đang cầm một chiếc hộp an an tĩnh tĩnh   ghế, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.
“Tô Dương.” Tô Hướng Nam mở miệng gọi nó.
Cậu bé  mười tuổi ngẩng đầu  về phía Tô Hướng Nam, trong mắt  mà  còn sự ngây thơ, hồn nhiên của trẻ con,   đó là sự lo lắng, sốt ruột và cẩn trọng.
“Chú hai.” Tô Dương nhỏ giọng gọi một tiếng.
Tô Hướng Nam  đến bên cạnh nó, giơ tay xoa đầu nhỏ của nó, trong mắt  sự đau lòng  che giấu , mở miệng hỏi:
“Cháu đang  gì ở đây?”
________________________________________
“Đợi chú .” Tô Dương nhỏ giọng .
Vân Vũ
“Đợi chú   gì?” Tô Hướng Nam  xổm xuống,  cháu trai nhẹ giọng hỏi.
Tô Dương  Tô Hướng Nam,  đó đưa chiếc hộp sắt trong tay , cẩn thận :
“Đây là bánh quy dì Tôn mua cho cháu, chú  thể cầm  ký túc xá của chú, giúp cháu bảo quản  ?”
Bánh quy   để ăn ? Thằng cháu nhỏ tại    để ở chỗ  bảo quản, Tô Hướng Nam  chút khó hiểu, mở miệng hỏi:
“Tại    chú bảo quản? Cháu  ăn ?”
Tô Dương do dự một chút, mở miệng :
“Cháu  để dành cho em gái…”
Lời  đến đây, bỗng nhiên đột ngột im bặt, vì   thấy   Thạch Á Mẫn đang đẩy xe đạp từ bên ngoài  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-210-khong-thu-sao-biet-khong-thich.html.]
Sắc mặt Tô Dương  thể thấy rõ ràng trở nên căng thẳng,  khi phản ứng , nhanh chóng giấu chiếc hộp sắt trong tay   lưng.
Một lát , một  phụ nữ hơn ba mươi tuổi liền   sân. Người phụ nữ trông  xinh , ăn mặc cũng tươm tất, nhưng  mặt  lạnh như đóng một lớp sương, khiến      dám đến gần.
“Chị dâu.” Tô Hướng Nam   phụ nữ đến gần, lễ phép chào hỏi.
“Ừm.” Đối mặt với Tô Hướng Nam, Thạch Á Mẫn cũng  tỏ  mấy nhiệt tình, lạnh mặt lên tiếng,  đó ánh mắt  về phía đứa con trai đang  căng thẳng bên cạnh, thấy tay nó đặt   lưng, rõ ràng là đang giấu thứ gì đó.
Sắc mặt cô  càng lạnh hơn, vì  Tô Hướng Nam ở đó, cô   trực tiếp răn dạy như , mà lạnh giọng :
“Tô Dương,  nhà với .”
Nói xong   nó nữa, lập tức   trong phòng.
Đối mặt với  , Tô Dương cũng  giống như những đứa trẻ khác, biểu hiện sự  thiết, mà là một bộ dáng vô cùng cẩn trọng.
Tô Dương   Tô Hướng Nam, do dự một chút,  lễ phép cáo biệt:
“Chú út tạm biệt.” Nói xong liền định   trong phòng.
“Tô Dương.” Tô Hướng Nam  chị dâu hẳn   răn dạy cháu trai nhỏ, mở miệng gọi nó , trong lòng  chút  đành lòng, mở miệng hỏi:
“Cháu   cùng chú út  ở ký túc xá bộ đội hai ngày ? Nếu cháu  , chú bây giờ sẽ   với  cháu.”
Tô Dương  sững tại chỗ một chút,  đó ngẩng đầu lên,  về phía Tô Hướng Nam, trong mắt rõ ràng  sự mong đợi,     là   , nhưng một lát , sự mong đợi trong mắt nó dần dần tắt , chỉ thấy nó cúi đầu, nhỏ giọng :
“Cảm ơn chú út,  cần  ạ.”
“Tô Dương…” Lúc  trong phòng, Thạch Á Mẫn bắt đầu gọi tên  bé, giọng điệu rõ ràng mang theo sự  vui.
Nghe thấy tiếng gọi,  bé nhỏ căng thẳng,  còn dừng  nữa, nhanh chân   trong.
Tô Hướng Nam vốn còn  hỏi nó, bánh quy  còn  để ở chỗ  ?   bé  quá nhanh,  còn  kịp  chuyện.
Ngay lúc Tô Hướng Nam đang do dự,    , bỗng nhiên  thấy bên trong truyền đến tiếng “Phanh” đóng cửa, tiếng động  lớn, chấn động đến cả cửa sổ cũng như rung rinh.
Tô Hướng Nam  tại chỗ một lúc, vẫn nâng bước   phòng khách, cách cửa  thấy tiếng chị dâu răn dạy cháu trai bên trong:
“Vừa nãy con giấu cái gì trong tay?”
“Không,   gì ạ?” Giọng Tô Dương  chút  tự tin.
“Con     gì? Con coi  mù ?” Thạch Á Mẫn hiển nhiên  tức giận,  xong nâng cao giọng: “Lấy  đây.”
Một lát  trong phòng  truyền  giọng Thạch Á Mẫn:
“Bánh quy nhập khẩu.” Ngay  đó liền mang theo giọng điệu châm chọc:
“A, con ăn  đồ  thế nhỉ!” Nói đến đây, chuyện bỗng nhiên chuyển hướng, chất vấn một cách tàn khốc:
“Con dựa  cái gì mà ăn đồ  như ? Con mặt mũi nào mà ăn đồ  như , con  nghĩ đến, em gái con bây giờ e rằng còn   cơm ăn, thậm chí  khả năng    đánh gãy tay chân, ném ngoài đường bò lê bò lết xin ăn ! Con còn  mặt mũi ăn bánh quy.”
Trong phòng   tiếng động, hiển nhiên Tô Dương im lặng   gì.