Tàu dừng , cửa xe từ từ mở . Hạ Thanh Ninh  theo đám đông xuống xe, hướng về phía cổng . Đây là ga cuối cùng,  xuống xe  đông. Càng gần cổng ,  càng nhiều. Hạ Thanh Ninh đang di chuyển theo dòng  về phía , bỗng cảm giác   đang kéo túi của .
Sau chuyện ngày hôm qua, sự cảnh giác của cô hiện tại  cao, nên ngay khi   động, cô   cảm giác. Cúi đầu , khóa kéo túi của  quả nhiên   kéo  một ít.
Cô theo bản năng che túi ,  đó  về phía đám đông, nhưng  phát hiện   khả nghi nào. Trong túi cô  quần áo, tiền, và một chiếc máy ảnh quý giá. Do dự một chút, Hạ Thanh Ninh lấy chiếc máy ảnh  đeo  cổ, và dùng một tay cầm giữ.
Kẻ trộm sẽ  dễ dàng trộm  tiền, quần áo  trộm cô cũng sẽ  cảm thấy tiếc nuối lắm, nhưng chiếc máy ảnh quý giá như , bên trong còn  ảnh chụp chung với  và  , tuyệt đối  thể để mất.
Cứ như , Hạ Thanh Ninh một tay xách túi, một tay cầm máy ảnh,  theo đám đông  ngoài.
Đi đến cổng , cô bốn phía  quanh. Lục Kính Chập hẳn là sẽ mặc quân phục đến, nên cô cố ý tìm kiếm bóng dáng màu xanh quân phục.
Trong đám đông, màu xanh quân phục vẫn tương đối nổi bật. Rất nhanh, Hạ Thanh Ninh liền khóa chặt mục tiêu,  về phía đó.
Lúc , bóng dáng màu xanh quân phục  cũng chú ý tới cô. Ánh mắt dừng  khuôn mặt cô một thoáng, hiển nhiên  vẻ ngoài của cô  kinh ngạc. Chắc hẳn lớn từng    còn  từng gặp cô gái nào xinh  đến .
Bóng dáng màu xanh quân phục    Tô Hướng Nam, mà là tài xế Tiểu Lưu. Tô Hướng Nam  khi xuất phát, đột nhiên nhận  thông báo rằng trong đội tân binh của , một chiến sĩ   thương ở mắt khi vượt chướng ngại vật. Vết thương  nghiêm trọng, nếu   cứu chữa kịp thời,   khả năng sẽ  mù.
Quân y của bộ đội  đặc biệt giỏi khoa mắt, nên chỉ  thể đến bệnh viện trung tâm thành phố Bạc Thành.
Đôi mắt của chiến sĩ đương nhiên quan trọng hơn việc đón đối tượng “xem mắt”, nên   dặn dò Tiểu Lưu vài câu,  đưa chiến sĩ  thương lên xe chạy đến bệnh viện, giao  bộ nhiệm vụ đón Hạ Thanh Ninh cho Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu đầu tiên  vẻ  của Hạ Thanh Ninh  kinh ngạc,  đó liền chú ý tới chiếc máy ảnh  cổ cô,  thấy cô chủ động  về phía ,  nhanh liền xác định cô chính là đồng chí Hạ mà  cần đón, cũng vội vàng  về phía cô.
Đến  mặt, Tiểu Lưu  tiên chào quân lễ với Hạ Thanh Ninh,  đó giọng  to lớn vang dội hỏi:
Vân Vũ
“Cô, cô khỏe, xin hỏi cô là đồng chí Hạ từ Bắc Thành đến  ?”
“Vâng, đúng .” Hạ Thanh Ninh phát hiện  đến   Lục Kính Chập,  chút nghi hoặc.
Anh     sẽ đến đón  ? Sao   đến?
“ là tài xế do thủ trưởng phái đến đón cô, cô  thể gọi  là Tiểu Lưu.” Tiểu Lưu  trông  đầy hai mươi, cắt tóc húi cua ngắn ngủn, trông  tinh thần, nhưng giữa hai lông mày vẫn còn nét non nớt  thoát.
Thiếu niên trẻ tuổi ngây thơ,  Hạ Thanh Ninh, chỉ cảm thấy cô gái  mắt  xa  ,  gần  càng  hơn.
“Đồng chí Tiểu Lưu,  khỏe.” Hạ Thanh Ninh lễ phép chào hỏi.
Tiểu Lưu vô thức thầm cảm thán trong lòng:
Cô gái từ thành phố lớn đến quả nhiên  giống , da dẻ trắng mịn như , giọng  dễ  như ,  còn lễ phép nữa. Ngay cả các binh sĩ văn công trong đoàn văn công cũng  thể chọn  ai  hơn cô gái  mắt .
Không khỏi nghĩ, đoàn trưởng Tô   chắc sẽ  kén chọn nữa ! Cô gái    dịu dàng thế  ai mà  rung động chứ?
“Cô khỏe, cô khỏe.” Tiểu Lưu đáp lời,  đó liền định giúp Hạ Thanh Ninh xách túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-212-luc-kinh-chap-tai-sao-khong-den-don-toi.html.]
Hạ Thanh Ninh  lập tức đưa cho  , mà  cẩn thận :
“Anh  thể cho  xem giấy chứng nhận của  ?”
Chuyện ngày hôm qua, quả thật  để  một cú sốc  nhỏ cho Hạ Thanh Ninh, khiến cô bây giờ  việc gì cũng vô cùng cẩn trọng, sợ sơ sẩy một chút là sẽ mắc bẫy kẻ .
“Được .” Tiểu Lưu phản ứng , lập tức móc giấy chứng nhận từ trong túi , đưa cho Hạ Thanh Ninh.
Hạ Thanh Ninh nhận lấy giấy chứng nhận nghiêm túc  kỹ, thấy tên tuổi, ảnh chụp, con dấu đều , lúc  mới thở phào nhẹ nhõm,  đó hỏi  thắc mắc trong lòng:
“Lục đoàn trưởng của các  ? Anh     đến?”
“Lục đoàn trưởng?” Tiểu Lưu  chút nghi hoặc,   đồng chí Hạ   đột nhiên hỏi về Lục đoàn trưởng, trong lòng nghi ngờ cô   nhớ nhầm họ .
“ , Lục Kính Chập.” Hạ Thanh Ninh sợ     là vị Lục đoàn trưởng nào, lập tức báo đầy đủ tên Lục Kính Chập.
Xem  đồng chí Hạ  và Lục đoàn trưởng là  quen cũ, Tiểu Lưu cũng  nghĩ nhiều, thành thật trả lời:
“Lục đoàn trưởng   nhiệm vụ , ba ngày nữa mới về .”
“Ồ.” Hạ Thanh Ninh đáp lời, trách   Lục Kính Chập  đến đón , thì  là   nhiệm vụ .
Trong quân đội, việc đột xuất   nhiệm vụ là chuyện thường, Hạ Thanh Ninh cũng  cảm thấy  gì sai, cũng  hỏi thêm.
Lúc , Tiểu Lưu  bổ sung:
“Đoàn trưởng Tô ban đầu  đến đón cô, nhưng trong đội    thương,   đưa bệnh nhân  bệnh viện .”
Hạ Thanh Ninh  nhanh nhận  đoàn trưởng Tô mà   , hẳn là tam ca Tô Hướng Nam, gật gật đầu,  với Tiểu Lưu:
“Được,   phiền .”
Nghe cô gái  mắt, lễ phép dịu dàng  lời cảm ơn với , Tiểu Lưu còn  chút ngượng ngùng,   gãi gãi đầu,  vội vàng :
“Không phiền phức,  phiền phức, đáng lẽ  .”
Nói xong liền giơ tay nhận lấy chiếc túi trong tay Hạ Thanh Ninh, :
“Xe  thể chạy ,  đậu ở bên ngoài, chúng  cần  bộ qua đó,  lái xe về bộ đội.”
Hạ Thanh Ninh    từ chối sự giúp đỡ của Tiểu Lưu,  lễ phép đáp:
“Được.”
Nói xong liền  theo Tiểu Lưu đang  phía   khỏi ga.