“Vậy  thấy  đấy chứ.” Tô Hướng Nam hớn hở trả lời. Nói xong,  đột nhiên  về phía Mạc Nhã hỏi: “Mạc Nhã,   biểu diễn văn nghệ, em   lên sân khấu ?”
Mạc Nhã gật đầu, đáp: “Có ạ, em sẽ cùng   biểu diễn một tiết mục múa.”
“Ồ,  đến lúc đó chúng  nhất định sẽ  xem.” Tô Hướng Nam vội , tỏ  vô cùng hứng thú.
“Vâng ạ.” Mạc Nhã nhẹ nhàng đáp.
Lúc , Lục Cảnh Chập,  nãy giờ vẫn im lặng, mở miệng : “ và A Tranh sẽ  .”
“Tại    ?” Tô Hướng Nam lập tức hỏi, cứ như thể đang chất vấn ‘Tại    cổ vũ cho Mạc Nhã nhà chúng ?’
“A Tranh  tháng lớn ,  tiện, cũng  an .” Lục Cảnh Chập trầm giọng ,  đó  về phía Tô Hướng Nam: “Chúng       quan trọng,   là  .”
Hạ Thanh Ninh tiếp lời Lục Cảnh Chập,  tiếp với Tô Hướng Nam: “Anh ba, đến lúc đó  cứ đại diện chúng   nhé.” Nói xong   nhắc nhở: “Đừng quên,  mang theo một bó hoa đấy nha.”
“Được thôi.” Tô Hướng Nam hiển nhiên vô cùng vui vẻ, liên tục gật đầu đáp.
________________________________________
Sau khi  khỏi đoàn văn công, Mạc Hiểu Hiểu về nhà ăn cơm xong,  từ tủ quần áo chọn một chiếc khăn quàng cổ  màu sắc tối nhất,  đó cầm một hộp sô cô la   ngoài.
Tô Hướng Tây hiện là cán sự hậu cần, công việc chính hàng ngày của  là phụ trách sắp xếp thức ăn cho bộ đội, bao gồm tổ chức mua sắm nguyên liệu, lên thực đơn, giám sát vệ sinh nhà ăn… Vốn dĩ, với  phận của cha ruột , Tô Hướng Tây  thể  việc trong bộ đội.   thời điểm cuối cùng, cha    truyền bí mật quân sự  ngoài, hơn nữa còn cứu  chú hai Tô Vân Phi.
Cho nên hành vi phản bội của , chỉ  các lãnh đạo lúc bấy giờ , và cũng   công bố  ngoài. Rồi  đó, chú hai của Lục Cảnh Chập là Tô Vân Phi  nhận nuôi Tô Hướng Tây, và đưa  đến khu quân sự phòng thủ. Vì , hiện tại ở đây, ngoài chính   cha ruột  là kẻ phản bội, chỉ  Tô Vân Phi và cấp .
Xét việc cha ruột  cuối cùng    tỉnh ngộ, bộ đội vẫn nương tay, cho  một công việc hậu cần. Đây  là tính nhân đạo lớn nhất của bộ đội, dù  với  lầm mà cha ruột   phạm ,   thể nào còn  đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong bộ đội.
Tô Hướng Tây   thực   thông minh, thể trạng  , b.ắ.n s.ú.n.g cũng  chuẩn. Nếu   do  phận của cha ruột, với năng lực của , ở trong bộ đội chắc chắn  chỉ giữ một chức vụ cán sự hậu cần nhỏ bé.
Đánh giá thời gian  xấp xỉ, Mạc Hiểu Hiểu lập tức   một con đường nhỏ. Quả nhiên  lâu , liền gặp Tô Hướng Tây. Bởi vì cô  đoán chắc, giờ  Tô Hướng Tây  kiểm tra vệ sinh bên nhà ăn xong, chuẩn  về ký túc xá, và   bao giờ  đường lớn mà   tắt bằng một con đường ít  hơn.
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-431-dan-du-1.html.]
Khi  thấy Tô Hướng Tây  về phía , Mạc Hiểu Hiểu cho rằng  sẽ chủ động chào hỏi , dù  hai   đây  quen , nguyên chủ của cơ thể  còn “vô tình” giúp đỡ .
 điều khiến cô  thất vọng là Tô Hướng Tây cúi đầu lướt qua bên cạnh cô ,  hề  chuyện. Mạc Hiểu Hiểu lập tức cảm thấy vô cùng thất bại, dù  buổi sáng  chịu đả kích từ Lục Cảnh Chập và Tô Hướng Nam, giờ ngay cả Tô Hướng Tây cũng  thèm để ý đến ,  thật sự   sức hút đến  ?
Một kế  thành  tính kế khác, chỉ  cô  đột nhiên “Ai da” một tiếng,  “ngã” xuống đất.
Ngay khi cô  đang   đất xoa đầu gối, một giọng  trầm thấp, vang lên  đầu cô : “Cô   chứ.”
Mạc Hiểu Hiểu  kế hoạch của   thành công,  đàn ông  vẫn quan tâm đến . Chỉ thấy cô  từ từ ngẩng đầu,  khi  Tô Hướng Tây vài giây,  mặt đột nhiên nở rộ nụ  ngọt ngào, giả vờ vui vẻ gọi tên : “Tô Hướng Tây.”
Thực    Tô Hướng Tây  nhận  Mạc Hiểu Hiểu từ  xa. Dù  đây cũng là  mà  ngày đêm tơ tưởng, cố ý giả vờ   thấy là vì  bẩm sinh tự ti, nhạy cảm, sợ  nhận  sự đáp , đồng thời  hy vọng đối phương  thể nhận   , như  sẽ thể hiện rằng cô  cũng  quên .
Nghe Mạc Hiểu Hiểu gọi tên , trong mắt Tô Hướng Tây rõ ràng  ánh sáng lấp lánh,  tự chủ  liền  đưa tay  đỡ cô .  tay đưa đến giữa chừng,  cảm thấy  ,  định thu về,  đột nhiên cảm giác lòng bàn tay ấm áp. Chỉ thấy cô gái xinh  , thế mà  nắm lấy tay ,  dậy.
“Cảm ơn.” Mạc Hiểu Hiểu  dậy ,  nhanh buông tay  ,  mặt mang theo nụ , cảm ơn .
“Không,  cần.” Giọng Tô Hướng Tây rõ ràng  chút  tự nhiên. Bàn tay  Mạc Hiểu Hiểu nắm qua, các ngón tay  cong lên,  tự chủ dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay , cảm nhận  ấm mà Mạc Hiểu Hiểu  lưu   tay .
Thực  Tô Hướng Tây    thông minh. Chính vì thông minh nên  cũng  tự phụ, nhưng vì  phận của cha ruột, tài năng và năng lực của    bộ đội trọng dụng. Hắn   cam lòng, đồng thời cũng  tự ti. Sự tự phụ, tự ti và  cam lòng  đan xen, dần dần khiến tâm lý  mất cân bằng, từ đó trở nên ngày càng u tối, ngày càng cực đoan.
“Ha ha,  ngờ   thể gặp  bạn ở đây.” Mạc Hiểu Hiểu giả vờ kinh ngạc ,  đó  nghiêng đầu,  vẻ mặt ngọt ngào: “Đã lâu  gặp, Tô Hướng Tây.”
“Đã lâu  gặp.” Tô Hướng Tây trả lời,  đó hỏi: “Cô về khi nào ?”
Thực   hôm qua cũng   Mạc Hiểu Hiểu  về, sở dĩ hỏi như , chỉ là   cô  nghi ngờ rằng  đặc biệt chú ý đến cô . Hắn tuy vẫn luôn thích Mạc Hiểu Hiểu, nhưng trong lòng  vô cùng rõ ràng rằng gia đình họ Mạc  thể nào đồng ý cho họ đến với . Bởi vì Mạc Kiến Quốc  cô    con ruột của nhà họ Tô, hơn nữa Hiểu Hiểu  ưu tú như ,   thể để mắt đến một  chỉ là cán sự hậu cần,   còn   tiền đồ thăng tiến như .
“Hôm qua về ạ.” Mạc Hiểu Hiểu  đáp,  đó  : “Thật trùng hợp,  nhanh chóng gặp  bạn như . Bạn xem  lớn ngần  ,  đường còn  thể ngã, ha ha, bạn đừng    nhé.”
“Sẽ .” Tô Hướng Tây vội lắc đầu,  đó đáp: “  khi  đường cũng sẽ ngã mà.”
Mạc Hiểu Hiểu  đến mắt cong cong,  Tô Hướng Tây, nhẹ nhàng phun  hai chữ: “Đồ ngốc.”