Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha - Chương 117: Ngoan một chút, đừng chọc anh
Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:22:36
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , khi Lâm Uyển Thư tỉnh nữa, cô ở trong phòng .
Mơ mơ màng màng mở mắt , cô phát hiện bên ngoài tối đen như mực.
Sau khi ý thức dần dần trở , cô chút kinh ngạc!
Chẳng lẽ cô ngủ cả ngày ?
Vừa mới nghĩ như , cô thấy ngoài cửa sổ bỗng nhiên xẹt qua một tia chớp!
Tia chớp cũng lớn đến mức nào, mà chiếu sáng cả căn phòng vốn đang tối om!
Tim Lâm Uyển Thư nhảy dựng lên! Theo bản năng đưa tay bịt tai .
tay mới giật giật, cô cảm thấy như tháo rời từng mảnh, chỗ nào cũng đau!
Đồ cầm thú!
Mặc dù là do chính cô châm lửa, nhưng Lâm Uyển Thư vẫn nhịn mắng thầm một câu đáy lòng.
lúc , một tiếng "Ầm" vang lên, một tiếng sấm sét như long trời lở đất vang vọng!
Tiếp đó, tiếng mưa rơi lốp bốp đập xuống mái nhà!
Lâm Uyển Thư thấy trời mưa, màng đến việc thể đau , cô vội vàng bò dậy khỏi giường.
Thuốc cô phơi mái hiên đừng để mưa hỏng mất.
Chỉ là chân cô chạm xuống đất, cảm thấy chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì té mặt đất.
lúc , cửa "cạch" một tiếng đẩy .
Tần Diễn một tay xách thảo dược, một tay ôm Tiểu Miêu Miêu, mái tóc ướt sũng .
Thấy cô suýt ngã, Tần Diễn hoảng sợ.
Đặt Tiểu Miêu Miêu và thảo d.ư.ợ.c xuống, nhanh chóng tiến lên, trực tiếp một tay ôm cô lên.
“Vợ ơi, em gì?”
Thấy vẻ ôm , Lâm Uyển Thư nhịn đỏ mặt.
“Anh thả em xuống, em tự .”
Lúc cô vẫn còn khó chịu vô cùng, chịu để ôm?
Đặc biệt là khi nghĩ đến thể lực dường như mệt mỏi của mỗi khi chạm cô, Lâm Uyển Thư hận thể đ.ấ.m c.h.ế.t chính tối qua trêu chọc lung tung.
Thấy vẻ mặt cô đầy hổ và phẫn nộ, Tần Diễn tự đuối lý, sợ chọc giận cô, đành tiếc nuối đặt cô xuống.
Chỉ là tay vẫn đỡ lấy cánh tay cô.
“Cẩn thận một chút.”
Lâm Uyển Thư sự chuẩn tâm lý, mặc dù chân vẫn mềm nhũn, nhưng sẽ ngã nữa.
Chỉ là trong lòng chút bực bội, cô nhịn véo một cái.
điều Lâm Uyển Thư là, khi chứng kiến sự quyến rũ đa tình của cô, Tần Diễn căn bản chịu nổi dù chỉ một chút trêu chọc nhỏ nhoi từ cô.
Cú véo vô thưởng vô phạt như thế , những uy h.i.ế.p gì, mà còn khiến cứng ngắc !
Nắm lấy bàn tay nhỏ đang đặt ở eo , Tần Diễn chút bất đắc dĩ : “Ngoan một chút, đừng chọc .”
Lâm Uyển Thư:…
Nghe giọng khàn khàn của đàn ông, cảm giác nguy hiểm thuộc về loài động vật nhỏ bé của cô lập tức kéo còi báo động!
Cô còn dám đụng chạm nữa?
Cắn c.ắ.n môi, đôi mắt long lanh tự nhiên dời , cô rút tay về, : “Em rửa mặt một chút.”
Nhân tiện ăn một bữa cơm.
Bụng cô đói meo .
Tần Diễn vẻ mặt sợ sệt của cô, nhịn nhẹ thành tiếng.
Đưa tay khẽ gãi mũi cô một cái, trong giọng của là sự cưng chiều thể hòa tan.
“Bên ngoài mưa quá lớn, em chờ ở đây, lấy nước và cơm cho em.”
Nghe , Lâm Uyển Thư bên ngoài, thấy nước mưa như đang nghiêng đổ xuống, cũng chỉ đành thôi.
Sau khi Tần Diễn mặc áo tơi ngoài, Lâm Uyển Thư tìm một cái ghế, ôm Tiểu Miêu Miêu ở cửa mưa.
Những sợi mưa lạnh lẽo mang theo hương thơm của đất, phả mặt, Lâm Uyển Thư cảm thấy đầu óc cũng thanh tỉnh hơn vài phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-ket-hon-chop-nhoang-hai-nam-khong-gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-117-ngoan-mot-chut-dung-choc-anh.html.]
Tiểu Miêu Miêu cơn mưa ào ào bên ngoài, miệng há thành hình chữ O, dường như hiểu tại nhiều nước như đổ xuống từ bầu trời.
Lâm Uyển Thư cơn mưa lớn bên ngoài, vì , trong lòng một cảm giác bất an khó hiểu.
Cơn mưa thật sự quá lớn.
Tiểu Miêu Miêu dù cũng là một bé con, khi kinh ngạc một hồi, nhanh chuyển sự chú ý sang thứ khác.
Cô bé lấy một cái chai nhỏ từ trong nhà , đặt mái hiên để hứng nước.
Thời tiết mùa hè nóng bức, Lâm Uyển Thư cũng quản cô bé, chỉ đội cho con một chiếc mũ rơm, để con chơi nước mái hiên.
Lát nữa cho con một bộ quần áo khác là .
Hai con một ngắm mưa, một chơi nước, buồn chán chờ Tần Diễn.
Mà ngay lúc , bên ngoài sân, một bóng dáng đẫy đà dắt theo một bé gái, mạo hiểm mưa to ngang qua cổng.
Lâm Uyển Thư thấy kỳ lạ.
Đó là Chu Tiểu Yến ?
Mưa lớn như , cô đến khu gia binh cái gì?
Chu Tiểu Yến đều mưa lớn ướt sũng, nhưng cô căn bản thèm để ý.
Một tay dắt con, một tay lau nước mắt, cô hầm hầm giận dữ chạy về phía Chu gia.
Mà lúc đó, Hồ Dẫn Đệ nấu xong cháo, đang chuẩn đập một quả trứng , thì thấy cửa “rầm” một tiếng đẩy !
Thấy là Chu Tiểu Yến, mặt Hồ Dẫn Đệ lập tức trầm xuống, còn nửa phần từ ái như đây?
“Mày đến đây cái gì?”
Vừa nghĩ đến việc nó dám đẩy , sắc mặt Hồ Dẫn Đệ liền khó coi vô cùng.
Thấy bà mất việc, còn giở mặt với , Chu Tiểu Yến vốn đầy bụng lửa giận chịu đựng nữa?
“Ăn ăn ăn, chỉ ăn! Mẹ chồng con đuổi con và Ni Ni ngoài , cũng quan tâm con một chút, còn là con ?”
Nếu vì bà , con đ.á.n.h mất công việc?
Bây giờ việc , chồng chê cô và con gái ăn cơm trắng, trực tiếp đuổi cô ngoài!
như thế, Hồ Dẫn Đệ chẳng thèm nhấc mí mắt lên một cái, thậm chí ngay cả việc hai con quần áo ướt sũng, bà cũng quan tâm lấy một câu.
“Đuổi mày chẳng là nên ? Đến cả cũng dám đẩy, cái đồ lang tâm cẩu phế!”
Trước đây Hồ Dẫn Đệ cũng thấy thích cô con gái cho lắm.
Sở dĩ bà thiết như , chẳng qua là vì nó tiền lương, còn thỉnh thoảng mang thịt đến thăm bà .
Bây giờ thấy nó cũng còn việc nữa, Hồ Dẫn Đệ còn tâm trí rảnh rỗi mà quan tâm nó?
Thấy bà như , Chu Tiểu Yến nghẹn một ngay lồng ngực, thể lên cũng thể xuống !
Nếu là cô khi còn ở quê, Chu Tiểu Yến nhất định dám một chữ "" với Hồ Dẫn Đệ.
cô kiếm tiền lương vài năm, lưng sớm thẳng lên , tính tình cũng lớn lắm.
Thấy Hồ Dẫn Đệ chỉ quan tâm , còn ung dung tự tại uống cháo, cô giận dữ bốc lên, trực tiếp đưa tay một phen giật lấy bát cháo trứng của Hồ Dẫn Đệ!
“Hai con sáng sớm đuổi ngoài, kịp ăn một ngụm cơm nào, mà ở đây hưởng phúc? Bát cháo cũng đừng uống nữa!”
Hồ Dẫn Đệ vốn cực kỳ lòng với Chu Tiểu Yến, bây giờ thấy nó còn dám cướp cháo của , lập tức cũng nổi trận lôi đình!
Không chút do dự, bà giơ tay lên và giáng mạnh một cái tát cô .
“Đồ vô dụng, đồ phá của, còn dám cướp cháo của tao? Chỉ bằng loại chúng mày cũng ăn cháo trứng của tao , tự tè một bãi mà soi gương xem, chúng mày xứng đáng ?”
Ni Ni sáng sớm bà nội chỉ mũi mắng là đồ phá của, bắt cô bé cút ngoài.
Vốn tưởng rằng theo đến nhà bà ngoại thể bà ngoại an ủi, nào cái nhận là sự ghét bỏ của bà ngoại?
Điều khiến Ni Ni, từ bé sống ở thị trấn, tràn đầy cảm giác về sự ưu việt, chịu đựng ?
Chu Tiểu Yến cũng ngờ bà sẽ đ.á.n.h , hề phòng một chút nào, mặt "chát" một tiếng đ.á.n.h lệch !
Cơn đau nóng rát khiến đầu óc cô ong ong.
“Mẹ đ.á.n.h con?”
Chu Tiểu Yến mắt đỏ hoe, mặt tràn đầy vẻ thể tin .
--------------------