Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha - Chương 192: Làm một cái máy thu thanh
Cập nhật lúc: 2025-12-22 11:33:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu là đồ vật gì quý giá, Lâm Uyển Thư khẳng định sẽ nhận.
cô tặng là thẻ kẹp sách do chính tay , từ chối thì .
Lâm Uyển Thư dùng hai tay đón lấy chiếc hộp cô đưa qua, đùa: “Chị Hà, chị là cài mắt tuyến bên cạnh em đấy chứ? Nếu thì em thiếu một cái thẻ kẹp sách?”
Lời đùa , thoáng cái kéo gần cách giữa hai .
Hà Văn Châu thúc giục cô mở hộp.
“Xem thích ?”
Nghe , Lâm Uyển Thư cũng từ chối, liền nhẹ tay nhẹ chân mở hộp .
Hộp mở , bên trong rõ ràng là một đóa sen màu đồng, hoa sen điêu khắc từ đồng tiền, một mảnh mỏng manh, cuống hoa sen còn treo tua rua màu xanh lục đậm, trông tinh xảo.
Lâm Uyển Thư cầm tay, vẻ mặt kinh ngạc mân mê.
“Đẹp thật, Chị Hà, tay chị cũng quá khéo léo đó?”
Thấy cô là thật lòng thích, Hà Văn Châu trong lòng cũng vui vẻ.
“Em thích là , về sẽ cho em những kiểu dáng khác nữa.”
Nghe , Lâm Uyển Thư trực tiếp cong cả mắt.
“Chị đừng lừa em nha, em sẽ coi là thật đó.”
Trải qua một phen trao đổi , hai bất tri bất giác cũng càng ngày càng nhiệt tình hơn.
Mặc dù cái “Hà Văn Châu” là tình huống gì, bất quá Lâm Uyển Thư mơ hồ cảm thấy, mắt giống như là sẽ cướp đoạt thể khác, hoặc lẽ, cô khinh thường loại chuyện đó.
Dù , ngay cả khi liệu thể chiến thắng , vẫn thể nghĩa vô phản cố lao cách mạng, nhân phẩm như , thể chuyện cướp đoạt thể khác chứ?
Hà Văn Châu tặng quà xong, liền tâm trạng rời .
Quần áo may xong cô đựng trong túi, bởi vì là trang phục mùa đông, nên túi căng phồng lên.
Dọc theo đường gặp các quân tẩu khác, cô đều mỉm chào hỏi từng một.
Hoàn cô còn một linh hồn đang giận dữ gào thét bên trong thể.
“Sao cô thể nhận máy may của con hồ ly tinh đó? Còn tặng thẻ kẹp sách cho cô nữa? Cô mất hết mặt mũi !”
Vừa nghĩ đến việc cô cúi hạ thấp phận xin Lâm Uyển Thư, “Hà Văn Châu” liền nhịn bạo phát!
Sao cô thể xin phụ nữ đó? Còn tặng đồ vật cho cô ?
Nếu con tiện nhân đó, cãi với Khâu Dũng, cuối cùng còn rơi cái kết cục ?
tiếng gào thét của cô vẫn như cũ ai đáp .
Hà Văn Châu xách túi về đến nhà, gặp Khâu Đình Đình.
“Mẹ, ?”
Mặc dù gần đây trở nên nghiêm khắc hơn ít, nhưng Khâu Đình Đình càng ỷ hơn.
Bởi vì cô bé phát hiện khi lời , bố cô bé gần đây còn phê bình cô bé nữa.
Thậm chí còn khen cô bé vài .
Điều khiến Khâu Đình Đình cảm thấy vô cùng kiêu hãnh.
“Mẹ cho con hai bộ quần áo, thu chân , con xem thích hợp .”
Nghe còn quần áo cho , Khâu Đình Đình lập tức nhịn reo hò lên.
Nhận lấy cái túi trong tay , cô bé vui vẻ chạy nhà.
Mở túi , bên trong rõ ràng là hai chiếc áo khoác màu hồng nhạt và màu mơ.
Đối với những đứa trẻ trong thời đại , chỉ cần quần áo mới là , ai mà quản là kiểu dáng gì?
Hai chiếc áo khoác tuy kiểu dáng bình thường, nhưng chiếc áo khoác màu hồng hai cái tai dễ thương mũ.
Còn chiếc màu mơ, dây buộc cổ áo, hai quả cầu len mềm mại.
Trông đáng yêu vô cùng.
“Mẹ, cảm ơn , con thích lắm!”
Mặc quần áo mới , vẻ mặt Khâu Đình Đình đỏ bừng, hiển nhiên hưng phấn cực kỳ.
“Con thích là .”
Khâu Đình Đình phiên thử quần áo, còn Hà Văn Châu thì cầm một quyển sách lên, đang chăm chú .
Khâu Đình Đình cuối cùng cũng thử đủ quần áo, mới tò mò hỏi: “Mẹ, đang xem sách gì ?”
Hà Văn Châu ngẩng đầu lên đáp một câu.
“Mẹ đang xem cách chế tạo máy thu thanh dây.”
Nghe , miệng Khâu Đình Đình há to gần thành chữ O, cô bé nuốt nước bọt, giọng khô khốc hỏi: “Mẹ… sẽ một cái đài thu thanh đấy chứ?”
Hà Văn Châu gật đầu: “Ừm, thử xem .”
Ực một tiếng, Khâu Đình Đình nuốt mạnh một ngụm nước bọt.
Đó là đài thu thanh đấy!
Hơn ba trăm đồng một cái.
Bằng lương hơn một tháng của bố cô bé .
Khâu Đình Đình vẫn luôn mua, nhưng bố cô bé khu nhà tập thể đài phát thanh , mua cái lãng phí tiền. Giờ cô bé học đài thu thanh, cô bé thể kinh ngạc chứ?
Hà Văn Châu cũng để ý đến cô bé, khi xem xong hai trang cuối cùng của cuốn sách.
Cô bắt đầu mày mò những đồ vật nọ thu về từ trạm phế liệu trong mấy ngày nay.
Khâu Đình Đình cũng chẳng bận tâm gì đến quần áo mới mới nữa.
Thấy sắp đài thu thanh, cô bé liền xổm bên cạnh, mở to mắt .
Trong miệng còn thỉnh thoảng hỏi vài vấn đề kỳ quái.
Hà Văn Châu cũng hề sốt ruột, cô bé hỏi gì, cô đều trả lời nghiêm túc.
Thấy dễ chuyện như , Khâu Đình Đình thăm dò hỏi: “Mẹ ơi, con thể giúp ?”
Mà Hà Văn Châu thấy lời , hề chút do dự nào, liền phân công việc cho cô bé.
Khâu Đình Đình ngờ thực sự đồng ý.
Cầm lấy linh kiện đưa, mặt cô bé càng lúc càng đỏ bừng.
“Mẹ ơi, con nhất định sẽ thật , chắc chắn sẽ thất vọng .”
Đây là đài thu thanh đấy.
Đài thu thanh do đích cô bé tham gia chế tạo.
Nếu thật sự thành công, cô bé thể ngang trong khu nhà tập thể . Người khác chắc chắn sẽ ghen tị c.h.ế.t mất.
Khâu Đình Đình nghĩ như , phát hiện , cô bé vốn chỉ dựa bố để khoe khoang oai phong, giờ đây bắt đầu tự lực cánh sinh, dựa bản lĩnh của chính để chinh phục khác .
“Được, con cố gắng lên, tin con.”
Hà Văn Châu đang dùng chất lỏng đặc biệt để rửa sạch tấm mạch mục nát và gỉ sét, chỉ thấy tấm mạch loang lổ vết gỉ đó, sự xử lý của cô, nhanh ánh lên vẻ sáng bóng của kim loại.
Còn một đống linh kiện trông vẻ loạn thất bát tao bàn, trong tay cô, nhanh lắp ráp từng chút một.
Khâu Đình Đình cũng rảnh rỗi, những việc cô dặn dò, cô bé đều thành một cách cẩn thận tỉ mỉ.
Trong chốc lát, sự nỗ lực của hai con, đài thu thanh nhanh chóng hình dáng sơ bộ ban đầu.
Khâu Dũng còn cửa, thấy từng tiếng kinh ngạc của con gái truyền từ trong phòng.
Anh tò mò từ cửa sổ, liền thấy Hà Văn Châu đang nghiêm túc lắp ráp thứ gì đó.
Ánh nắng đông xuyên qua cửa sổ, rắc lên cô. Làn da vốn trắng trẻo, giờ phút thêm vài phần sáng bóng, những sợi lông tơ mịn màng sự khúc xạ của ánh sáng, hiện rõ từng li từng tí.
Rõ ràng ngũ quan thể là quá tinh xảo, nhưng giờ phút khiến thể rời mắt một cách khó hiểu.
Sự tồn tại của mạnh mẽ như , Hà Văn Châu thể phát hiện ? Thấy vẫn cửa, cô đành chào một tiếng.
“Khâu đoàn trưởng, về ? Có điều cơm vẫn nấu xong, đợi một lát nhé.”
Không vì , từ khi cô đổi thành một khác, cô thích gọi là Khâu đoàn trưởng. Khâu Dũng từng sửa , nhưng tác dụng, cuối cùng đành mặc kệ cô.
“Không , em cứ bận việc , nấu cơm đây.”
Có lẽ vì cô sắp trở về , nên bây giờ họ hề tranh cãi nữa. Khâu Dũng tuy nấu ăn, nhưng giúp nấu cơm thì vẫn thể.
Hà Văn Châu đáp một tiếng, cũng ngẩng đầu lên, một mực lắp ráp linh kiện tay.
Cũng qua bao lâu, một cái đài thu thanh vỏ lắp ráp xong.
Hà Văn Châu cắm điện, liền thấy tiếng ‘sa sa sa’ truyền .
Khâu Đình Đình trợn tròn mắt!
“Mẹ… ơi! Hình như thật sự tác dụng, mau dò đài !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-ket-hon-chop-nhoang-hai-nam-khong-gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-192-lam-mot-cai-may-thu-thanh.html.]
Hà Văn Châu cũng để cô bé đợi lâu, liền vặn nút xoay cùng, bắt đầu dò tần .
Sau khi vặn một hồi, một trận âm thanh yếu ớt truyền từ loa.
Hà Văn Châu từ từ vặn một chút, tiếng rè rè trong loa biến mất, đó là tiếng ca rõ ràng.
Khâu Đình Đình kích động nhảy lên!
“Mẹ ơi, thành công , chúng thật sự một cái đài thu thanh !”
Khâu Dũng thấy động tĩnh cũng từ nhà bếp trong phòng.
Nhìn thấy mặt Hà Văn Châu một đống đồng nát sắt vụn, mà đang hát, cũng kinh ngạc thôi.
“Cái … cái là em ?”
Anh đống đồng nát sắt vụn, Hà Văn Châu, vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh mà hỏi.
Hà Văn Châu gật đầu.
“Ừm, mấy ngày nay em thấy cuốn sách ở thư quán, trạm phế liệu mấy cái phụ kiện loại , em liền thử xem.”
Hà Văn Châu c.h.ế.t sớm, lúc cô c.h.ế.t thì đất nước vẫn đài thu thanh.
Việc truyền bá tin tức dựa báo chí.
cô là du học trở về, hề xa lạ gì với đài thu thanh.
Nghe cô chỉ cần xem sách là thể lắp đài thu thanh, Khâu Dũng tê dại cả .
Không lâu , mấy đứa trẻ thấy động tĩnh cũng kéo đến xem.
Ngay cả Tiểu Miêu Miêu cũng theo đến vô giúp vui .
Thẩm Từ đến, nhưng em gái xem náo nhiệt, cũng theo qua.
Chỉ là mấy cửa, Tiểu Miêu Miêu thấy chị gái từng nắm tay .
Cô bé ý thức khủng hoảng mạnh, lập tức .
Khâu Đình Đình tinh mắt thấy.
“Ê! Em gái, em đợi .”
Thẩm Từ nhíu mày, vẻ mặt chắn mặt Khâu Đình Đình.
“Cô tìm em cái gì? Còn xin thêm một nữa ?”
Nhìn thấy , Khâu Đình Đình theo bản năng lùi một bước, mặt lộ một tia sợ hãi.
“Em… em bắt nạt em …”
Tiểu Miêu Miêu lẽ trai bảo vệ, nên cũng mạnh dạn hơn.
Một tay nắm lấy quần áo trai, cô bé thò cái đầu nhỏ từ phía , tò mò cái thứ kỳ lạ đang phát nhạc trong phòng.
Khâu Đình Đình thấy, liền với Tiểu Miêu Miêu: “Em gái, là chị đúng, chị nên bắt nạt em. Đây là đài thu thanh chị cùng lắp ráp, em xem thử ?”
Nhớ tới xin cả mấy thím từng cãi , cô bé cũng bắt chước theo, thấy Tiểu Miêu Miêu, liền thành tâm thành ý một lời xin .
Những đứa trẻ khác cái đài thu thanh là do cô bé và Hà Văn Châu cùng lắp ráp, từng đứa đều nhịn phát tiếng “oa” thật lớn.
“Khâu Đình Đình, giỏi thế? Lại lắp đài thu thanh cơ ?”
“Khâu Đình Đình, sẽ là kỹ sư đấy chứ?”
Mấy đứa trẻ ríu rít .
Khâu Đình Đình mấy đứa trẻ bình thường thế nào thèm để ý đến , từng đứa đều sùng bái cô bé, cô bé kích động đến đỏ cả mặt.
“Cũng… cũng giỏi lắm , chỉ là giúp tớ trợ thủ thôi.”
cho dù chỉ là trợ thủ, cũng đủ khiến mấy đứa trẻ ghen tị phát .
“Tớ cũng lắp đài thu thanh!”
“Khâu Đình Đình, thể dạy chúng tớ , tớ chia kẹo cho ăn.”
Khâu Đình Đình một đám trẻ con vây quanh, từng đứa đều cô bé đầy nhiệt tình.
“Tớ hỏi tớ , nếu tớ đồng ý dạy các , thì các đến học.”
Nghe thấy lời , mấy đứa trẻ đều nhịn reo hò lên.
Khâu Đình Đình xong, cúi vươn tay về phía Tiểu Miêu Miêu.
“Em xem đài thu thanh , chị dẫn em .”
Tiểu Miêu Miêu thấy nụ thiện của cô bé, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, cuối cùng vẫn từ từ vươn tay, đặt tay cô bé.
Khâu Đình Đình thấy em chịu để ý đến , nhịn nở một nụ vui mừng.
Dắt Tiểu Miêu Miêu, đến bên cạnh cái đài thu thanh đang phát nhạc.
Cô bé chỉ mấy linh kiện nhỏ ở phía .
“Cái là tớ vặn lên đấy, cái là tớ lắp…”
Cô bé một cái, mấy đứa trẻ sùng bái “oa” một tiếng.
Khâu Đình Đình trái hề kiêu ngạo tự mãn, mà nghiêm túc chia sẻ kinh nghiệm của với các bạn nhỏ.
Hà Văn Châu ánh mắt chứa ý Khâu Đình Đình, mặt tràn đầy sự an ủi.
Sau hơn nửa tháng chung sống, cô cũng coi như , Khâu Đình Đình bản tính , chỉ là đây ai dạy cô bé cái gì là đúng, cái gì là sai.
“Hà Văn Châu” thật sự hiểu thế nào mới là cho con cái ? Hay là...
Nghĩ đến việc Khâu Đình Đình lớn lên như thế nào, Hà Văn Châu khỏi rơi trầm tư.
Khâu Dũng ở một bên phụ nữ đang thất thần, tâm trí bay , ánh mắt tràn đầy sự dò xét.
Thế nhưng Hà Văn Châu như hề phát hiện , cô thu suy nghĩ, dặn dò các con, chỉ , chạm , đó cô bếp nấu cơm.
Khâu Dũng: ……
Dặn dò mấy đứa lớn hơn, bảo chúng trông chừng các em, đừng chạm đài phát thanh, tránh điện giật, đó cũng khỏi phòng.
Trong bếp, Hà Văn Châu đang buộc tạp dề.
Hai tay khéo léo thắt một cái nơ bướm phía lưng, một vòng eo nhỏ nhắn thon thả liền lộ .
Ánh mắt Khâu Dũng dừng một chút, ngay đó, tiến lên.
“Anh giúp em đốt lửa.”
Anh giúp, Hà Văn Châu đương nhiên sẽ từ chối, cô khách sáo gật đầu.
“Vậy phiền , Khâu đoàn trưởng.”
Khâu Dũng: ……
Anh họ là vợ chồng, cô cần khách sáo như .
, cũng bằng thừa.
Cuối cùng chỉ đành nuốt lời định xuống, bên cạnh bếp lò, giúp cô đốt lửa.
Hà Văn Châu cạnh chum nước nhặt rau rửa rau.
Động tác của cô nhanh, rửa cẩn thận, nước trong nồi sủi bọt , cô mới rửa rau xong.
Sau khi rửa rau xong, cô cũng vội vàng xào ngay.
Mà đến xà nhà, nhón chân lên, lấy cái giỏ treo móc xuống.
Trong giỏ đựng cá khô, vì sợ chuột ăn vụng, “Hà Văn Châu” mới cố ý treo cao.
Thế nhưng vóc dáng của cô quả thực tính là cao, nhón chân lên cũng chỉ miễn cưỡng với tới mà thôi.
Trước đây “Hà Văn Châu” đều dùng một cái cành cây để chống xuống, nhưng cành cây thấy nữa, hôm nay cô chỉ thể dùng tay để lấy.
Vừa đỡ cái giỏ, cô đang định lấy xuống, ngờ cái giỏ nặng bất thường.
Hà Văn Châu đề phòng kịp, đỡ cái giỏ, cả cô cũng theo đó mà lắc lư.
“Cẩn thận!”
Ngay lúc cô tưởng rằng cái giỏ sắp rơi xuống, đột nhiên, eo cô căng thẳng , cả cô đỡ vững vàng, còn cái giỏ tay cũng đỡ lấy.
Biến cố đột ngột ập đến khiến Hà Văn Châu giật .
Cô đột ngột lùi một bước.
Không khí đột nhiên trở nên ngượng nghịu.
Khâu Dũng thấy sự đề phòng trong mắt cô, sắc mặt khó coi.
“Văn Châu, chúng là vợ chồng.”
Hà Văn Châu: ……
--------------------