Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha - Chương 232: Hôm nay chúng ta chơi trò gì đó thú vị một chút
Cập nhật lúc: 2025-12-22 11:35:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù Tần Diễn sự chuẩn tâm lý cho sự xuất hiện của sinh mệnh mới , nhưng càng để tâm hơn đến việc chăm sóc Lâm Uyển Thư.
Sợ em ăn ở bệnh viện đủ dinh dưỡng, còn nhờ chiến hữu gửi cho hai hộp sữa bột, cùng với thịt bò khô.
Lâm Uyển Thư thiếu những thứ trong gian, nhưng tấm lòng của vẫn khiến cô cảm động thôi.
Cô vì mà từ chối việc mua đồ cho cô.
Dù đứa bé chỉ của một cô, sự tham gia của cha thì t.h.a.i kỳ mới xem là trọn vẹn.
Vì , bất kể mua gì cho , Lâm Uyển Thư đều vui vẻ chấp nhận.
Cũng vì nguyên nhân , Tần Diễn đưa đồ cho cô cũng càng ngày càng chịu khó hơn.
Đôi khi là đồ mua, đôi khi là đồ tự tay .
Bất kể là gì, Lâm Uyển Thư đều trân trọng vô cùng.
Cũng do tâm trạng vui vẻ , mà tiểu gia hỏa trong bụng cũng quấy phá nữa.
Sau khi trải qua nửa tháng t.h.a.i nghén mệt mỏi, Lâm Uyển Thư nhanh khôi phục sự sinh động như rồng như hổ.
Mà giấc mơ kỳ lạ còn xuất hiện nữa.
Lâm Uyển Thư cảm thấy nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng, nhưng cô mất mát một cách khó hiểu.
Bất quá nhanh cô cũng thời gian suy nghĩ lung tung nữa, bởi vì Kỳ Hồng Liên cô thật sự sắp điều đến quân y viện .
“Uyển Thư, em ? Khoa chúng sắp một bác sĩ điều thẳng đến, là từ đơn vị các em tới.”
Lúc ăn cơm, Đàm Hồng Mai với cô chuyện bát quái.
Lâm Uyển Thư gật đầu.
“Em .”
Trên thực tế, tin tức vẫn là Hà Văn Châu cho cô .
Mà đây cũng là kết quả Lâm Uyển Thư mong .
Dù những chuyện cô nếu bại lộ , đơn vị của bọn họ cũng theo mất mặt.
“Nghe cô ở trạm xá đơn vị các em còn là một chủ nhiệm, y thuật của cô lợi hại .”
Mạnh Nguyên Sương hiện tại nữa ăn cơm cùng Lâm Uyển Thư và các cô .
Điều cô quan tâm nhất đương nhiên là vấn đề về y thuật.
Y thuật của Kỳ Hồng Liên thế nào, trong đơn vị đều nhất thanh nhị sở.
Nói là nghiệp bệnh viện Kinh Đại còn hành nghề y vài năm, thực tế chỉ hiểu một ít da lông, khó thì còn bằng học viên trong quân y viện.
Bất quá Lâm Uyển Thư cũng tiện lưng nghị luận chuyện của cô .
“Em cũng rõ lắm.”
Nghe , mấy dò la tin tức lập tức chút thất vọng.
Bất quá cô mấy ngày nữa sẽ đến bệnh viện, đến lúc đó chẳng sẽ ?
Hy vọng là một dễ chung sống.
Mấy thấp giọng nghị luận vài câu, Lâm Uyển Thư cũng để ý, cơm nước xong, cô liền trở về ký túc xá.
Hiện tại là tháng Một , còn hơn một tháng nữa là đến Tết.
Gần đây thời tiết ngược ấm lên ít, trời mười mấy hai mươi độ, mặc một chiếc áo len là gần đủ .
Lâm Uyển Thư hiện tại cảm thấy nơi nào thoải mái, liền nữa chuyên tâm học tập và công việc.
Trong gian để ít d.ư.ợ.c liệu mà các quân tẩu hái về.
Lợi dụng những d.ư.ợ.c liệu , Lâm Uyển Thư ít t.h.u.ố.c viên chuyên trị một bệnh thường gặp.
Những t.h.u.ố.c viên cô cần tự nghiên cứu, trong gian đều công thức, điều cô cần chỉ là xem còn chỗ nào thể cải tiến .
Mà công việc của cô ngoại trừ ban ngày khám bệnh, thời gian còn đều ngâm trong phòng thí nghiệm của gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-ket-hon-chop-nhoang-hai-nam-khong-gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-232-hom-nay-chung-ta-choi-tro-gi-do-thu-vi-mot-chut.html.]
Bên , Lâm Uyển Thư đang nghiêm túc bận rộn phối t.h.u.ố.c chế thuốc.
Mà một bên khác, khu nhà ở của gia quyến một đơn vị nào đó.
Phan Phượng Kiều mới từ đơn vị trở về, trong nhà tối đen như mực.
Thấy Tôn Khánh Bình chậm chạp trở về nhà, cô nhịn nhíu mày.
Xắn tay áo lên, đang chuẩn nấu cơm thì một cái đầu thò ở cửa.
“Phượng Kiều, lão Tôn nhà cô vẫn trở về ?”
Chúc Thúy Anh một đôi mắt tựa như đèn pha, bát quái quét một vòng trong đại sảnh.
Sắc mặt Phan Phượng Kiều chút .
“Vẫn về, đơn vị của bận rộn, cô đó, dù cũng là một phó chủ nhiệm.”
Tuy chức Chủ nhiệm Ủy ban Các bộ ngành thành phố thời quyền lực ngang ngửa Thị trưởng, nhưng đáng tiếc là chồng là Bí thư, quyền lực cũng nhỏ.
Vì , mặc dù trong lòng Phan Phượng Kiều chút thoải mái, nhưng dám lời khó nào.
Đối với vẻ mặt lạnh tanh của cô , Chúc Thúy Anh cũng thèm để ý, ngược còn một cách đầy ẩn ý.
“Ông nhà cô ngày nào cũng về trễ như , cô cũng nóng nảy ?”
Nghe thấy lời , mặt Phan Phượng Kiều càng đen hơn. Cô ý tứ gì?
“Cô việc ? Sao chạy đến nhà những chuyện ? Chồng vẫn chán, ngày nào cũng bao nhiêu việc chờ , bận về trễ một chút thì gì đáng ầm lên?”
Nghe , Chúc Thúy Anh cũng giận, ngược trong đáy mắt còn lóe lên một tia hưng phấn.
“ cũng chỉ thôi, cũng là thật . Có một cô đồng chí trẻ tuổi, cứ cách vài hôm một chuyến đến ký túc xá Ủy ban Các bộ ngành thành phố, khi trễ cũng rời , cô xem một cô đồng chí như cô chạy đến đó gì?”
Đến nước , Phan Phượng Kiều còn ? Chúc Thúy Anh cô chính là bất an, cố ý chạy đến đây để châm chọc .
Chỉ là cô thể để cô đạt mục đích chứ?
“Cô bớt ở đây giở trò mê hoặc lòng , chồng ngày nào cũng ở nhà, còn về cô đồng chí mà cô , còn từng qua, nếu cô đến đây vu oan hãm hại lão Tôn nhà , khuyên cô nên bớt lo .”
Thấy cô thà tự lừa dối cũng tin lời , Chúc Thúy Anh chút đồng tình.
“ cũng là lòng mới đến với cô vài câu, còn về việc là chuyện của chính cô, cũng quản .”
Nói xong, cô liền lắc m.ô.n.g bỏ , để Phan Phượng Kiều tức đến mức run rẩy!
“Đồ thần kinh!”
Oán hận nhổ một bãi về phía cô , Phan Phượng Kiều dùng sức giật mạnh mớ rau tay. Giống như thứ cô đang giật là rau, mà là tóc của nào đó .
Tôn Khánh Bình là do bố cô một tay đề bạt lên, dám ngoài trăng hoa chứ? Trừ phi ăn gan hùm mật gấu .
Nghĩ xong như , Phan Phượng Kiều mới miễn cưỡng để tỉnh táo . trong lòng luôn giống như đ.â.m một cây gai, Phan Phượng Kiều cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cùng lúc đó, Kỳ Hồng Liên nhẹ nhàng quen thuộc đẩy cửa văn phòng .
Cô của dĩ vãng vốn tình nguyện, hôm nay vẻ chủ động khác thường. Trên khuôn mặt xinh thậm chí còn mang theo một nụ .
Không vì gì khác, chỉ vì cô cuối cùng cũng điều quân y. Sau cô thể ở tại thành phố, cần co ro ở cái nơi rách nát Lam Huyện nữa. Mà hết thảy những điều đều là công lao của Tôn Khánh Bình.
Vì , đối với chuyện hôm nay vội vàng tìm , cô cũng còn kiên nhẫn nữa.
Sau khi cửa đẩy , trong văn phòng tối om vang lên giọng vẻ cấp thiết của Tôn Khánh Bình.
“Em đến ?”
Kỳ Hồng Liên khẽ “ừm” một tiếng, quen cửa quen nẻo về phía , cởi cúc áo.
mới đến mặt Tôn Khánh Bình, cô đột nhiên phát hiện cửa sổ một !
Không ngờ nơi đây còn những khác, Kỳ Hồng Liên nhảy dựng! Vừa hé miệng, cô đang định hét lên, nhưng một giây , Tôn Khánh Bình một tay bịt miệng.
“Đừng kêu, là nhà, hôm nay chúng đến chơi chút gì đó thú vị!”
Nghe , khuôn mặt Kỳ Hồng Liên lập tức trắng bệch giống quỷ!
--------------------