Cố Diên Chu  chút  vui vì ánh mắt của  vợ.
Nghĩ đến chuyện  trò chuyện với vợ, vẻ mặt  càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Mẹ, đây là quà mà con và Nhan Nhan mang đến cho bố .”
Mẹ Trì  tươi nhận lấy, nóng lòng mở miệng túi .
Thời đó, túi đựng đồ thường  buộc bằng dây thừng dạng lưới, nên  thể  thấy bên trong  gì.
Lon hoa quả đóng hộp to tướng đó, Trì Kế Tổ  để mắt từ lâu.
Thấy đồ vật  trong tay  ,   chẳng  chẳng rằng, giật lấy ngay.
“Mẹ, con  ăn hộp hoa quả. Mẹ mang phần còn   nhà cho con, để tối con ăn dần.”
Đáng lý , với tính cách vô phép tắc như , bố  nhà họ Trì  dạy dỗ.
 , hai  họ  như  hỏng đầu óc,    để ý, thậm chí còn tiếp tục chiều chuộng.
“Được, lát nữa  sẽ mang  nhà cho con, để con ăn từ từ nhé.”
Cố Diên Chu nhíu mày một cách kín đáo, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Bên , bố ,  chị dâu và em trai của Hứa Bán Hạ cũng đều  ngoài.
Khác với nhà họ Trì, nhà họ Hứa  là đàn ông, Hứa Bán Hạ là cô con gái duy nhất trong nhà.
Dù thái độ của họ đối với Hứa Bán Hạ  thế nào, nhưng ít nhất, trong việc chào đón con dâu mới, Hứa Bán Hạ   đối xử  hơn Trì Ngọc Nhan  nhiều.
“Con gái, con rể, mệt  đúng ? Nhanh, mau  nhà .”
Bố Hứa  tươi đón họ  cửa. Hứa Bán Hạ  chút lo lắng  sang phía Trì Ngọc Nhan.
Trì Ngọc Nhan đưa cho cô một ánh mắt trấn an,  để cô  nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-khi-toi-va-ban-than-cung-xuyen-vao-kich-ban-phim-cau-huyet/chuong-35-cuoc-song-cua-tri-ngoc-nhan-o-nha-me-de.html.]
Mẹ Hứa cầm túi lưới, khi  thấy những thứ bên trong, nụ   mặt bà  thể nào giấu .
Sau đó, bà  sang  Trì, lắc lắc đồ vật  tay: “Bà thông gia, bà thông gia  con rể cho những gì đấy? Bà xem , con gái  mang cho   nhiều đồ ăn, còn  cả kẹo nữa.”
“Ôi chao, thông gia của  thật sự  , hào phóng thế . Xem , con gái  gả  nhà  hơn con gái bà .”
Mắt  Trì như  phun lửa.
Bà cố nhịn cơn giận  mắng chửi  bà cụ Hứa,  đầu  Trì Ngọc Nhan.
  ngờ, cô con gái   cúi đầu,  thèm liếc bà lấy một cái.
Mẹ Trì nổi giận, xông lên chỉ  mũi Trì Ngọc Nhan định mắng thì  Cố Diên Chu chắn .
“Mẹ,  chuyện gì thì  với con . Vợ con sức khỏe yếu,  chịu  một cái tát của  .”
Mẹ Trì ngẩn  một lát, sắc mặt chợt  đổi.
Bà gượng : “Ôi chao, con rể, con  gì thế. Nhan Nhan là con gái ,    thể đánh nó chứ. Mẹ chỉ là thấy nó về đến nhà  mà vẫn cứ ì   xe  xuống,  sốt ruột thôi mà.”
“Nói cho cùng thì, con bé  cũng thật là, về đến tận nhà  mà còn  chịu xuống xe. Lẽ nào còn đợi chúng  mời .”
Nói đến cuối cùng, bà  gần như nghiến răng nghiến lợi.
Cái con bé c.h.ế.t tiệt , đợi lát nữa xem bà  xử lý nó thế nào!
Trì Ngọc Nhan  ,  khỏi rùng ,  vặn  Cố Diên Chu  thấy.
“Mẹ, con… con  thương ở chân,  dám .”
Trì Ngọc Nhan tủi , giọng  nhỏ như muỗi kêu,  vô cùng đáng thương.
Cố Diên Chu hít  một  lạnh, hận  thể hất tung bà  vợ .
Dám bắt nạt vợ !
“Chỉ là trẹo chân thôi, …”