Hai  miệng lưỡi đều lanh lợi, mỗi   chuyên trách dỗ ngọt một bà  chồng. Phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý.
Cuối cùng, bà cụ Cố  dỗ cho  lòng, bà cụ Chu cũng  dỗ cho thỏa . Chỉ  điều, hai bà vẫn     mắt.
“Mẹ, con  xem , dâu nhà họ Chu chẳng  kẹo sữa Thỏ Trắng . Mẹ xem , con mua cho  cả đống đây . Lúc  đem , thể nào cũng nở mày nở mặt.”
“Với ,  mà  lén cho cháu trai ăn,  cùng ba ăn, thì  ăn lúc nào cũng . Chứ còn bà thím nhà họ Chu, bà    ăn cũng chẳng  mà ăn .”
Vào đến phòng, Trì Ngọc Nhan vẫn ríu rít  ngừng, dỗ cho bà cụ Cố  toe toét.
Làm dâu thế  cũng , tuy  chút coi tiền như cỏ rác, nhưng chẳng  vì  cho   nở mặt  ?
Bà cụ Cố tự nhủ trong lòng,  mà  thực sự  thuyết phục.
“Con dâu ,  cũng chẳng  yêu cầu gì khác, chỉ mong con sớm cho  một đứa cháu trai mập mạp.”
“Con   , chị dâu cả của con thật chẳng  gì. Đây  là đứa thứ tư  mà chỉ  đẻ hai đứa con gái,  là đồ của nợ cả.”
“Còn bà cụ Chu, hai cô con dâu của bà  đều giỏi giang,  sinh cho họ ba đứa cháu trai . Ôi,    mà khổ,  rước về một nàng dâu thế  cơ chứ…”
Hết một câu của nợ,  đến một câu chẳng  gì.
Trì Ngọc Nhan thật sự  hiểu, đều là phụ nữ với ,  bà  cứ  dùng những lời cay độc như  để chỉ trích?
 dẫu trong lòng   ý,  mặt cô cũng  phản bác. Không  vì sợ hãi, mà vì thấy chẳng cần thiết.
Thế hệ , từ nhỏ   nhồi nhét tư tưởng như thế,  thể  đổi trong một sớm một chiều. Việc cô cần  là dần dần dùng hành động để  đổi bà, chứ   chỉ bằng vài lời cãi .
“Mẹ,  đừng nghĩ thế. Tuy chị dâu cả sinh cho  hai đứa cháu gái, nhưng đó cũng là con cháu nhà họ Cố chúng  mà.”
“Mẹ cũng đừng nghĩ con gái thì  . Hôm nay chúng con  huyện, thấy trong cửa hàng hợp tác xã  là nữ cán bộ. Sau , nếu hai cháu gái   công việc biên chế,  thử nghĩ xem, đến lúc đó chẳng  bà thím nhà họ Chu ghen đỏ cả mắt ?”
“Hơn nữa, cho dù   chúng   lấy chồng, ai đối xử  với chúng, chúng cũng sẽ ghi nhớ trong lòng. Sớm muộn gì cũng hiếu thuận với  thôi. Lỡ   nhà chồng ghét bỏ, còn   là bà nội lợi hại chống lưng, lúc  ai mà chẳng  khen  cơ chứ?”
Trì Ngọc Nhan cứ thế   lời ngọt ngào. Ban đầu bà cụ Cố chẳng  , nhưng càng về  càng thấy  tâng bốc, dần dần cũng xuôi tai.
“Ừ, con dâu, con  cũng đúng.”
“Sau , chị dâu cả   nuôi dạy hai đứa nhỏ nữa. Mẹ  tự  dạy. Chị dâu cả mà dạy, nhỡ  hai đứa nhỏ  hư thì   ?”
Trì Ngọc Nhan mỉm , gật đầu hài lòng, nhưng trong lòng vẫn bất lực.
Thay đổi tư tưởng của    từ từ, chẳng thể nóng vội. Ăn một bữa cơm cũng  thể béo lên ngay, một câu  cũng chẳng đủ xoay chuyển .
Sau khi dỗ cho bà cụ vui vẻ, Trì Ngọc Nhan trở về phòng .
Thời gian cũng gần đến , cô  mau  gặp bạn . Đồ trong tay  nhanh chóng đổi lấy tiền,  thể cứ để ở nhà, dễ  phát hiện.
Vừa  phòng, cô  thấy Hứa Bán Hạ leo tường sang.
Hai  trốn trong phòng thì thầm bàn bạc, do dự mãi vẫn  quyết định.
“Nhan Nhan,  thật nghĩ chúng   thể tự  ?”
Ý Trì Ngọc Nhan là nên thử  với Cố Diên Chu và Chu Bình An, xem họ nghĩ . Biết , họ chịu tiếp nhận  hàng đó thì ?
Như , hai cô gái bọn họ chẳng cần liều lĩnh nữa.
 Hứa Bán Hạ  nghĩ, là phụ nữ thì càng  nên     .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-khi-toi-va-ban-than-cung-xuyen-vao-kich-ban-phim-cau-huyet/chuong-73-me-chong-khen-ngoi.html.]
Trì Ngọc Nhan  cô một cái, khẽ thở dài:
“Hạ Hạ,  quên chuyện hôm nay  ? Cậu với Chu Bình An     đuổi theo từ chợ đen về đó thôi.”
“Hai   còn  đuổi, giờ nếu chỉ   , hoặc dắt theo tớ, cái đứa què chân, thì    mạng trở về?”
Hứa Bán Hạ im lặng suy nghĩ.
Trì Ngọc Nhan  tiếp tục thuyết phục:
“Với , chuyện  mà  lén lút thoát  thì  thể.  nếu  họ giúp, chúng  chẳng  nhàn nhã hơn nhiều ?”
Nếu hai  họ  đồng ý, thì   hãy nghĩ cách khác cũng  muộn.
Hứa Bán Hạ ngẫm thấy  lý, liền gật đầu.
“Được thôi,  để tớ  tìm Chu Bình An.”
Chờ chân cô khỏi hẳn,  họ  âm thầm hành động cũng  muộn.
Quyết định xong, Hứa Bán Hạ  trèo tường về.
Trì Ngọc Nhan thì tính  đồng, báo cho Cố Diên Chu  chuyện .
Cô lấy cái bình quân dụng, rót đầy nước đun sôi để nguội, cho thêm một thìa to đường trắng, chuẩn  mang .
Ai ngờ,   đến cửa bếp thì   bà cụ Cố bắt gặp.
“Con dâu, con  gì trong bếp đấy?” Bà nghi ngờ  cô.
Trì Ngọc Nhan  đáp:
“Mẹ, con  lấy ít nước, định mang  đồng cho  Diên Chu. Sáng nay   quên mang bình nước , trời nắng thế   uống thì  chịu nổi.”
Bà cụ thấy con dâu chu đáo,  hài lòng, liền gật đầu:
“Ừ,  .”
“À,   xem, sáu quả táo con mang về cũng  nhỏ. Mẹ cho con một quả, con lén chia cho thằng ba ăn, đừng để ai  đấy.”
Nói xong, bà  lạch bạch chạy về phòng,  lạch bạch chạy , đưa cho cô quả táo nhỏ nhất trong sáu quả.  như  cũng coi là  .
Bà cụ  vốn keo kiệt như sắt thép,  mà nay chịu nhả , chứng tỏ bà thật sự thương con trai, con dâu cũng  hưởng lây.
“Mẹ,   với con quá. Sau  con nhất định sẽ sinh cho  thật nhiều cháu trai, để  trở thành bà nội hạnh phúc nhất.”
Ai dè   bà cụ  chẳng vui.
Thấy bà nghiêm mặt, Trì Ngọc Nhan còn  hiểu  lỡ lời chỗ nào.
Chỉ  bà :
“Con dâu ,  chỉ sinh cháu trai, còn  sinh cháu gái nữa. Con với thằng ba đều  thế ,  sinh vài đứa con gái xinh xắn chẳng  phí ?”
“Mẹ   mấy cô trong đoàn văn công ai nấy đều xinh . Sau  hai vợ chồng con ở trong đơn vị lâu dài, mà sinh  con gái  gửi  đoàn, chẳng  cũng rạng rỡ cho nhà họ Cố  ?”
Trì Ngọc Nhan lập tức giơ ngón cái,  tiếc lời khen:
“Mẹ đúng là thông minh,  tầm  xa. Con còn chẳng nghĩ  như  nữa. Sau , khi con đến khu tập thể quân đội, nhất định  khoe với các chị em bên đó, để họ xem  chồng con  giỏi,  thông minh,  khéo léo thế nào.”