Bị , mặt Vương Phán Đệ đỏ bừng.
Cô hít sâu một , cố đè nén câu chửi đến bên miệng.
Cãi với Trì Ngọc Nhan thì cô còn dám, nhưng đối đầu với Cố Diên Chu thì tuyệt dám.
Ông bà cụ Cố thương nhất chính là thằng em chồng , còn là doanh trưởng, nếu thật sự chọc giận thì chẳng ai lợi cả.
Cô gượng , lấy lòng:
“Em Ba, chị dù cũng là chị dâu, nhiều lời một câu cũng chẳng rụng miếng thịt nào, dẫu thì cũng là một nhà.”
“ mà lời nếu để trong thôn ngoài ngõ thấy, họ sẽ vợ em thế nào? Chẳng sẽ khó ?”
Ánh mắt Cố Diên Chu thoáng sắc bén:
“Chuyện cần chị cả lo. Vợ , còn tự bảo vệ .”
Ánh mắt oán trách của Vương Phán Đệ gần như xuyên thấu , nhưng cô chẳng gì .
Đang định lưng bỏ thì Trì Ngọc Nhan gọi giật :
“Chị cả, nhờ em bảo chị với chị hai tối về sớm nấu cơm.”
“Nói thật, chị cũng cần cứ chăm chăm soi em việc . Nếu chị cũng một đàn ông giỏi giang như em, thì chị cũng chẳng cực khổ .”
Nếu gây sự mà cứ nhịn mãi, sẽ cho rằng dễ bắt nạt.
Trì Ngọc Nhan cô tuyệt hạng dễ bắt nạt. Vương Phán Đệ với Chu Chính Mai hết đến khác chọc ghẹo, cô cũng chẳng hiền lành gì.
“Diên Chu, thôi, còn nhiều việc .”
Cố Diên Chu dĩ nhiên thấy hết sắc mặt của Vương Phán Đệ, nhưng coi như thấy.
Vợ đúng, nếu cô tìm một đàn ông giỏi giang, thì cũng cần mang bụng bầu mà vẫn đồng việc.
Hơn nữa… vợ còn khen .
Nghĩ tới đó, mặt Cố Diên Chu đỏ lên, tim cũng đập loạn nhịp.
Hai .
Chỉ là tới đầu làng, mấy bà thím, bà mợ chặn .
Họ đang tụm năm tụm ba bàn tán chuyện nhà đẻ Trì Ngọc Nhan, thấy đương sự tới thì kìm ùa lên hóng hớt.
“Vợ Diên Chu, cô đánh ruột nhập trạm y tế, chuyện quá đáng lắm .”
“ đấy, cho dù giận thế nào cũng thể tay, đó là đẻ cô cơ mà.”
“Chậc chậc, ngay cả ruột cũng dám đánh, sẽ hành hạ chồng thế nào.”
“Diên Chu , chuyện vợ . Cậu là đàn ông, ngăn ? Giờ kết hôn , khuyên bảo nhiều , đừng để chịu thiệt, nuôi lớn chừng dễ gì.”
Mọi bảy miệng tám lời, là trách móc Trì Ngọc Nhan.
Sắc mặt Cố Diên Chu đen kịt.
Niềm vui bay biến.
Anh định mở miệng bênh vực vợ, nhưng Trì Ngọc Nhan ngăn .
“Các bác, các thím, các chị, các dâu… mấy chuyện chẳng kiêng nể gì nhỉ? Ngay mặt mà cứ bêu , gì, thế mấy nghĩ bản là chắc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-khi-toi-va-ban-than-cung-xuyen-vao-kich-ban-phim-cau-huyet/chuong-77-cu-moc-trai-cu-moc-phai-chua-can-thi-them-cu-nua.html.]
“ dâu thảo, vợ hiền , đó là chuyện trong nhà . Mẹ chồng , chồng gì, ngược là mấy cứ bô bô bô bô, chẳng lẽ việc đồng áng đều xong cả , rảnh quá việc ?”
Một câu khiến sắc mặt đồng loạt đổi.
Trì Ngọc Nhan vẫn chẳng hề nao núng, thậm chí còn híp mắt, thẳng họ.
Cô khì, tiếp tục phản công:
“Còn về lời đồn đánh ruột, ai tung thì . đúng là mâu thuẫn với họ, chuyện sai.”
“Cho nên, ai chọc , đều ghi nhớ. Không báo, mà là tới lúc. Đã động thì chẳng ai kết cục , mấy nghĩ thể ngoại lệ chắc?”
“Cũng đừng mong chồng chồng sẽ các quản . Trong nhà, là dâu ngoan, đánh chồng, chửi bới, gây chuyện, còn lời. Mẹ chồng chồng đều thương , chính là bảo bối của nhà chồng.”
Nói xong mà mặt hề đỏ, tay chống nạnh, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
lúc đó, Hứa Bán Hạ cùng Chu Bình An tới, thấy cảnh tượng .
Cô phía , hạ giọng Trì Ngọc Nhan, rằng, một cước đá thẳng .
“Ái da, ai mà ác độc thế, đá một phát!”
Chu Bình An còn kịp ngăn, chậm một bước.
Vợ tay nhanh quá, cản nổi!
“ đá cô thì ? Lúc lưng thì mở miệng, giờ đá một phát kêu gào om sòm?”
“Cha Trì Ngọc Nhan gì, gả con gái còn bắt nó bỏ tiền cưới vợ cho em trai, còn nuôi cả nhà. Sao, chuyện các giả vờ thấy, chỉ chăm chăm bắt nạt dễ thấy ?”
Đánh , chửi cũng lý do, Hứa Bán Hạ chẳng bao giờ đánh vô cớ.
Nhà họ Trì xử tệ, cô càng ngại vạch trần khắp nơi.
Người trong thôn chuyện nhà họ Trì đều là từ mà ? Bảo dính dáng gì đến nhà họ Trì, ai tin? Coi cô ngu chắc?
“Còn các nữa, một đám đàn bà, con cái lo, ruộng đất , cơm nấu, bát rửa, quần áo vá, chồng quan tâm, cả ngày chỉ tụ tập buôn chuyện lê đôi mách. Sao, cần phát cho các cái loa để cả thôn cùng luôn ?”
Giọng oang oang của Hứa Bán Hạ khiến cả đám c.h.ế.t lặng.
Nhất là cú đá , khiến ai nấy đều im re.
Trì Ngọc Nhan miệng lưỡi lanh lợi, nhưng còn giữ giới hạn, chỉ đấu bằng lời.
Còn dâu nhà họ Chu thì khác, cô tay thật!
Có mắt, đảo tròng mắt mở miệng châm chọc:
“Con dâu nhà họ Chu, chẳng cô với vợ Diên Chu bất hòa ? Ngày cưới còn suýt đánh , giờ như chị em thế? Quan hệ thế , chồng cô mà , chẳng mắng cô là ăn cây táo rào cây sung ?”
là chia rẽ.
Hứa Bán Hạ cũng chẳng nể nang, tát cho bà tám hai cái bốp bốp.
“Mẹ chồng như thế, cô ở đây bịa đặt gì? Muốn ly gián với chồng, hóng trò vui của nhà , lòng cô độc ác ?”
“Hôm nay ở đây, dâu dạy dỗ cô cho , xem cái mồm cô rắn rỏi đến mức nào!”
Cú móc trái, cú móc , cân bằng thì thêm cú nữa.
Người đàn bà đánh kêu “ái da ái da” như heo chọc tiết, thế nhưng chẳng ai dám gần can.
Ngay cả Chu Bình An cũng dám.
Anh thật sự sự hung hãn của vợ dọa sợ , vợ đúng là quá dữ dằn!