Đợi đánh cho tay, lúc Hứa Bán Hạ mới chịu dừng .
Trì Ngọc Nhan thấy thì khập khiễng bước lên, đưa cho chị em một chiếc khăn tay nhỏ để lau mồ hôi:
“Chị Hạ vất vả .”
Tâm trạng của Hứa Bán Hạ cực kỳ sảng khoái, ánh mắt đảo qua đám còn , vẻ hung ác nãy cũng biến mất.
Thế nhưng dù , đám vẫn sợ hãi thôi.
“Chúng chỉ là lung tung thôi, tuyệt đối dám nữa.”
“ đúng đúng, cũng dám nữa, giờ về nhà ngay, tuyệt đối tụ tập khác.”
“ cũng thế, giờ về trông cháu đây, nãy còn thấy đứa cháu lớn nhà nữa kìa.”
Ai nấy đều tìm lý do chuồn, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Hứa Bán Hạ cũng mặc kệ, để mặc cho bọn họ chạy.
Đợi tản hết, cô mới nhe răng , sang Trì Ngọc Nhan:
“Thế nào, chị Hạ lợi hại ? Có bảo vệ em ?”
Trì Ngọc Nhan vội vẻ ngưỡng mộ, mắt long lanh như :
“Wow, chị Hạ thật lợi hại, chị Hạ oai phong, chị Hạ che chở em!”
Hứa Bán Hạ khoát tay, hào sảng:
“Có gì , gì .”
Cố Diên Chu và Chu Bình An hai bà vợ diễn kịch, mà chẳng gì.
Thôi thì, vợ hung hăng một chút cũng , ít chẳng lo bắt nạt.
Cứ thế, bốn mà về nhà.
Vừa về đến nơi, Trì Ngọc Nhan kìm mà nhào lòng bà cụ Cố, miệng ngọt như rót mật, khen lia lịa đến nỗi Cố Diên Chu mà chẳng hiểu còn tiếng nữa .
“Ai dà, con dâu , cái miệng con đúng là quệt mật , già mà sướng cả lòng.”
“Con yên tâm , con là con dâu của , cũng là nửa đứa con gái của . Ngoài mấy bà đàn bà mất nết mà còn dám bậy, đây sẽ xé nát mồm chúng nó.”
“Đi , vô trong kể cho , là mấy đứa nào dám lén con.”
Thế là bà cụ Cố một mạch lôi Trì Ngọc Nhan .
Cố Diên Chu trở về, đến câu với cũng kịp , bỏ mặc lẻ loi một .
Hắn mím môi, cũng chẳng rõ là bực thế nào.
“Lão Cố, chừng nào thì chúng ?”
Cố Diên Chu còn đang mải nghĩ, Chu Bình An ló cái đầu từ bức tường , hạ giọng mưu tính.
Cố Diên Chu liếc một cái: “Tối.”
Chỉ một chữ, đuổi .
Chu Bình An cũng giận, hề hề đáp ứng.
…
Tối hôm đó, vì chuyện ban ngày Trì Ngọc Nhan mắng, Vương Phán Đệ cứ nhấp nhổm kiếm chuyện.
Mà Chu Chính Mai khi Trì Ngọc Nhan sẽ theo quân cũng chẳng sắc mặt , suốt bữa cơm chẳng lấy một lời.
bà cụ Cố nào tâm tư của hai nàng dâu, nhưng giờ bà chỉ che chở con dâu út.
Bà chỉ mong sớm bế cháu của thằng ba, mấy chuyện khác bà chẳng buồn quan tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-khi-toi-va-ban-than-cung-xuyen-vao-kich-ban-phim-cau-huyet/chuong-78-nguoi-vo-hung-hang-thi-chang-so-ai-bat-nat.html.]
“Thằng cả, thằng hai, mai rảnh thì hỏi trong đội xem nhà nào trứng gà với nấm khô, mang chút về.”
Cố lão đại và Cố lão nhị cau mày, phần khó hiểu.
“Mẹ, giờ chẳng Tết nhất gì, đổi mấy thứ đó chi?”
Mắt Vương Phán Đệ sáng lên, khẽ huých chồng một cái:
“Ôi chao, chắc thấy em sắp sinh nên bồi bổ cho em đó mà.”
“Ôi, đối xử với con còn hơn ruột con nữa.”
bà cụ Cố liếc cô một cái:
“Phì, bớt giả vờ . Mày tưởng tao mày lén lấy đồ nhà mà đem bồi bổ cho em bên ngoại ? Tưởng tao mù chắc?”
“Cả ngày lo cho nhà ngoại mà thấy đẻ mày thương mày . Ngay cả khoai trong ruộng cũng chẳng nỡ cho mày nổi một củ.”
“Trong cái nhà , chẳng mày ăn gì cũng ? Tao để mày đói khi nào? Cái mồm chó của mày chẳng bao giờ thốt lời , còn lén chửi tao lưng, tưởng tao điếc ?”
Vương Phán Đệ mắng cúi đầu, dám ho he một tiếng.
bà cụ Cố dễ dàng bỏ qua.
Thấy cô câm lặng, bà càng thêm khí thế:
“Đừng cái bộ dạng chẳng gì đó. Hôm nay tao thẳng luôn, hai đứa bây náo loạn thế nào tao mặc kệ, nhưng hễ dám lưng về phía nhà , tao bẻ gãy chân!”
Dứt lời, bà sang ông cụ Cố:
“Ông già, thằng ba và con dâu út sắp , tính cho chúng nó ba cân trứng, năm cân nấm khô, năm cân rau khô, ông ý kiến gì ?”
Ông Cố nghĩ một lát gật đầu:
“Không ý kiến, bà chuẩn .
Thằng ba với con dâu út , Tết chắc cũng về . Nếu nhà còn gì thì cho thêm chút, bên đó mua mắc khó.”
Bà cụ Cố gật đầu, đồng ý.
Nghe thấy đoạn đối thoại , Vương Phán Đệ và Chu Chính Mai lập tức lòng.
Nhất là Vương Phán Đệ, mắng ban nãy, giờ càng chịu nuốt trôi.
“Mẹ, thiên vị quá đó. Con bụng bầu to thế , sắp sinh đến nơi, còn chẳng cho con lấy trứng, cho em dâu ba cả đống đồ?”
“Còn nấm với rau khô, đó đều là lương thực dự trữ cho mùa đông, cả nhà còn trông cậy đó, giờ đưa hết cho em dâu ba, nhà chúng nhiều như lấy gì ăn, uống gió Tây Bắc ?”
Chu Chính Mai cũng gật đầu phụ họa:
“Mẹ, chị cả đúng. Mấy thứ đó để trong nhà thì chúng ăn lâu. Còn em ba ở bộ đội thì nhà ăn, lương, trợ cấp. Cho dù em dâu ba theo, cũng chẳng đến nỗi đói khát. Khác hẳn với chúng , nếu dự trữ thì mùa đông chẳng qua nổi.”
Cô còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “lương” và “trợ cấp”, chẳng qua là cho cả nhà thấy rằng Cố Diên Chu tiền, còn họ thì .
Muốn mang đồ cũng thôi, nhưng đưa tiền, đưa tem phiếu, chứ thể trắng trợn mà lấy.
Chu Chính Mai bụng thế nào thì thẳng , chờ xem Cố Diên Chu và Trì Ngọc Nhan sẽ xử lý .
Nếu bọn họ chẳng biểu hiện gì, thì cô tuyệt đối sẽ để yên.
Bà cụ Cố đập bàn cái rầm, dọa cho Cố lão đại và Cố lão nhị cùng vợ run lên bần bật.
Còn mấy khác thì mặt mũi bình thản, chẳng buồn xen .
“Con dâu hai, mày cái quái gì thế? Thằng ba nào về chẳng mang đồ, chẳng đều vô bụng chó tụi mày cả ?”
“Đừng tưởng tao mày mưu mô gì. Bớt tính toán . Hai đứa bây ở nhà ăn gì nấy, còn thằng ba và con dâu út thì nhiều thứ tiền tem cũng chẳng mua nổi. Tao là , tao chẳng lẽ khoanh tay ?”
Chu Chính Mai nhíu mày, đầy vẻ bất mãn.
Dựa cái gì chứ?
Thằng ba kiếm từng tiền, mà mỗi tháng chỉ đưa về một ít, bản cô và con cái còn hưởng phúc, giờ cưới vợ, còn theo quân đội sung sướng, cô thể cam lòng!