Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm - Chương 126: Để tôi gặp vợ cậu một chút nào

Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:09:07
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Chấn Hoa dường như tìm chỗ để xả cơn điên cuồng đang cuồng trong , cơn giận hóa thành tia chớp ào ào trút xuống đầu vợ:

"Đều là tại mày dạy con trai lắm! Thằng vô tích sự hỗn hào đó! Đàn bà đời c.h.ế.t hết cả ?! Hắn cứ nhất định lộn xộn với con nhà quê đó, lấy vợ góa con còn đủ, còn hăm hở cha dượng cho , liêm sỉ cũng chẳng buồn giữ!"

"Hắn cần mặt mũi thì thôi, lão t.ử còn cần! Tin tức và con đăng ký kết hôn, đồng nghiệp ở viện nghiên cứu đều , sắp sửa truyền về Kinh Bắc, đến lúc đó cả khu tập thể sẽ lưng nhà ! Nhất là nhà họ Chu! Chắc đến rụng răng mất!"

Lục Chấn Hoa càng nghĩ càng tức, trực tiếp ném chiếc cốc sứt tráng men bên tay ngoài.

Rầm!

Nó rơi ầm xuống nền nhà.

Nước bên trong tràn một vũng, bốc khói nghi ngút.

Thẩm Tịnh Thư cả như b.o.m nổ bởi lời chồng!

Con trai cô với Tô Đào ?

Còn đăng ký kết hôn nữa?!

Đột nhiên, vài giọt nước nóng b.ắ.n lên mu bàn chân, cô hồn, chồng đang cuồng nộ và cảnh tượng hỗn độn đất, cô bỗng nhiên bình tĩnh . Đó là con trai cô, cô nhất định bảo vệ con.

"Anh nổi nóng to thế gì? Đã con trai bao nhiêu năm vẫn thích, chúng chiều theo nó là , mặt mũi quan trọng hơn con trai ? Chẳng lẽ thấy con trai cả đời lấy vợ?"

Tốt lắm! Tốt lắm!

"Chẳng trách thằng hỗn hào ngang ngược bừa bãi, chẳng bao giờ coi lão t.ử gì, té đều là mày nuông chiều hư! Với cái tư tưởng như mày, dạy con trai chỉ là đứa con nghịch tử!"

Lục Chấn Hoa ngờ vợ nhanh chóng về phía con trai như , tức đến nỗi bàn tay to đập ầm ầm lên tay vịn sofa.

Thẩm Tịnh Thư định , bên cạnh Lục Thành Minh hai vợ chồng xem một hồi náo nhiệt bỗng lên tiếng.

Mạnh Yên bế đứa con trai tròn 2 tuổi bước đến bên sofa, bảo con: "Hiên Hiên ngoan, ôm ông nội , bảo ông nội đừng giận nữa."

Lục Hiên đang ở tuổi tập , loạng choạng chập chững tới, ôm chân Lục Chấn Hoa: "Ông nội giận, giận."

Giống như máy nhắc , lặp mấy lời Mạnh Yên.

Lục Chấn Hoa thấy tiểu t.ử bên chân, cơn giận trong lòng lập tức xoa dịu quá nửa, cúi xuống bế cháu lên nựng nịu.

Lục Thành Minh bên cạnh lấy tiếc: "Giá như Thành Châu sớm lời nhà xem mắt đối tượng, bây giờ con cái cũng lớn bằng Hiên Hiên nhà , hả, chủ quan quá."

Mạnh Yên: "Cũng thể trách hết tiểu thúc, con Tô Đào đó khá thủ đoạn, nàng cứ bám riết lấy tiểu thúc, dung mạo hồ ly tinh của nàng , tiểu thúc cưỡng sự cám dỗ cũng bình thường."

Hai vợ chồng mỗi một câu, ám chỉ cả Lục Thành Châu lẫn Tô Đào.

Lục Chấn Hoa bế cháu: "Vẫn là Hiên Hiên nhà ngoan, lớn lên đừng học ông chú hai, mắt mù lòng đui, chọn đối tượng cũng chọn, sự nghiệp thành công thế ích gì? Chẳng vẫn đến rụng răng, hừ!"

"Hừ cái gì mà hừ, hừ nữa cũng cháu đích tôn của . Bữa tối các tự lo !" Thẩm Tịnh Thư hai vợ chồng con nuôi và chồng một mất một còn chèn ép con trai , lạnh lùng buông một câu, đầu rầm rầm bước lên lầu.

Lục Chấn Hoa theo bóng lưng cô tức giận hừ mấy tiếng, đầu vui vẻ với con trai cả:

"Thành Minh, lời con đừng để bụng, con là con trai bố, Hiên Hiên chính là cháu đích tôn của bố."

Lục Thành Minh hiểu chuyện gật đầu: "Bố, tính tình , con , con để bụng. Con và Yên còn định sinh thêm hai đứa nữa, đến lúc đó nhà đông vui nhộn nhịp, bố lúc đó về hưu ở nhà vui với cháu, an hưởng tuổi già."

"Vẫn là con hiểu chuyện!" Lục Chấn Hoa cảm thán hài lòng, đến một tuổi nào đó, chỉ con cháu quây quần bên cạnh, nhà cửa náo nhiệt một chút, ông cũng ngoại lệ.

Trời mới ông ghen tị với những đồng chì già trong đơn vị dẫn cháu thế nào, tết nhất đem con cháu đến đơn vị biểu diễn tiết mục, đứa thì thơ, đứa thì hát hò, đừng mặt mũi sáng rỡ thế nào!

Hải Thị.

Lâm Dương cúp điện thoại của cha ruột xong, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định tìm Lục Thành Châu một chuyến.

Phải thông tin cho bạn .

Hắn đạp chiếc xe đạp 'nhị bát đại cang', phóng một mạch.

Đến cổng viện nghiên cứu kịp lúc Lục Thành Châu tan .

"Thành Châu!" Hắn nhe hàm răng trắng nhoẻn, vẫy vẫy tay.

"Cậu tới gì?" Lục Thành Châu thong thả tới mặt .

Lâm Dương: "Đương nhiên là tới thông phong báo tín cho , bố gọi điện thăm dò tình hình của và chị dâu, đoán chắc là bố nhờ vả. Tình hình của cũng giấu nổi, đại khái tiết lộ chút."

Lục Thành Châu đoán cha ruột chắc chắn sẽ tìm Lâm Dương, ngạc nhiên: "Ừ. Cậu , tính giấu nhà."

Lâm Dương: "Vậy tính khi nào dẫn chị dâu về Kinh Bắc? Hai đăng ký kết hôn thế nào cũng gặp gia đình chứ, còn tổ chức đám cưới nữa, thế nào cũng về một chuyến."

Lục Thành Châu: "Tạm thời tính về, chuyện đám cưới, hỏi ý vợ , tổ chức ở Hải Thị cũng , đến lúc đó mời đồng nghiệp đơn vị nàng, bên cũng mời vài bạn."

Hắn mới sống những ngày ngọt ngào với Tô Đào, lúc đây còn thêm phiền não.

Càng Tô Đào chịu khí.

Lâm Dương , kinh ngạc trợn mắt: "Cậu kết hôn thông báo bố ? Vậy ông cụ nhà tức ngất mất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mang-thai-bo-tron-thieu-gia-quan-doi-lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-126-de-toi-gap-vo-cau-mot-chut-nao.html.]

"Mặc kệ."

Lục Thành Châu khóe môi lạnh lùng nhếch lên, thật sự mấy để tâm.

Ngất thì ngất, dù đây cũng ít vì chuyện của mà tức giận.

Lâm Dương chép miệng hai tiếng: "Cậu đúng là nổi trận lôi đình vì hồng nhan, thời cổ đại chắc chắn là hôn quân, chả thèm lên triều loại đó. Nhân tiện tìm lâu thế, cũng chẳng cho gặp chị dâu, kẹo cưới cũng ăn một viên."

Lục Thành Châu đúng lúc còn thừa ít kẹo cưới phát, lấy từ cặp: "Nè, lấy chút hí khí."

"Ôi chà, vẫn là Đại Bạch Thỏ nữa, vợ thích ăn nhất, cất về cho vợ ." Lâm Dương nhét kẹo túi cất kỹ.

Lục Thành Châu liếc : "Chỉ chừng chí khí."

Lâm Dương nhe răng, nháy mắt nhíu mày: "Này , còn mặt nữa, ai vì vợ mà dám nghịch cha ruột, là ai khổ sở tìm vợ ba năm nhỉ? Chúng kẻ tám lạng nửa cân!"

"Được", Lục Thành Châu gật đầu, "vốn định dẫn về nhà lấy thêm kẹo cưới cho , tiện thể mời nếm thử tay nghề vợ , thế thì bye bye."

"Ái! Đừng thế chứ! đùa đấy! Đi , dẫn gặp chị dâu !" Lâm Dương chặn ngang chiếc 'nhị bát đại cang' mặt Lục Thành Châu, vỗ vỗ yên , "Mời ngài Lục lên xe."

Lục Thành Châu nhướng mày, ai thèm một thằng đàn ông chở chứ, thì cũng là chứ!

"Cậu tự đạp , xe điện, gặp ở cổng khu tập thể nhà máy thực phẩm."

"Một đạp xe chán lắm, xe điện với ." Lâm Dương khóa chiếc 'nhị bát đại cang' nhà xe cổng viện nghiên cứu, lẽo đẽo bên cạnh Lục Thành Châu.

"Ái chà, đầu gặp chị dâu còn hồi hộp nữa, đây cũng chẳng tấm ảnh nào, tìm ba năm, đến dáng thế nào cũng . thể khiến mê mẩn c.h.ế.t mệt như , chắc cũng tệ ha?"

Lâm Dương xoa xoa tay, phân tích.

Lục Thành Châu khinh bỉ nhếch môi: "Nông cạn. Suốt ngày treo dung mạo miệng."

Lâm Dương: "Vậy ý là gì? Đừng thích tính cách chị dâu. Đàn ông con trai nào chọn vợ mà chẳng dung mạo hình thể."

"Không ?" Lục Thành Châu nhíu mày kiếm lên, vẻ mặt kiêu ngạo.

Lâm Dương sững sờ, tự nhủ chẳng lẽ thật tính cách hấp dẫn?

cũng thích Lục Thành Châu, như cái cô Tần Vân chẳng cũng , dáng vẻ tiểu gia bích ngọc.

"Vậy tính cách chị dâu chỗ nào hấp dẫn ?"

Lục Thành Châu nghiêm túc liệt kê: "Lương thiện, hiền huệ, lạc quan, vui vẻ, tích cực…"

Lâm Dương ngắt lời: "Được , mấy cái thiết thực ."

Lục Thành Châu: "Nấu ăn ngon."

Lâm Dương gật đầu: "Điểm thì thật tệ, chà, thật nghĩ nguyên lai thích nấu ăn ngon, xem chị dâu thu phục dày , mới thu phục trái tim , chẳng trách ba năm nhớ nhung quên. Nhớ ông chủ tiệm Trần Ký ở Kinh Bắc nữa về quê, cũng nhớ suốt mấy năm."

Lục Thành Châu tùy ý ừ một tiếng.

Lâm Dương vẻ mặt lạnh nhạt của bạn , tự nghĩ chẳng trách đây mỗi đề cập gặp Tô Đào, bạn đều năng gì, lẽ Tô Đào chỉ là bình thường, cũng tiên nữ gì, nên cứ nhắc điều , thế chẳng bạn khó xử .

"Ái chà, nghĩ , đây thật nông cạn, cứ tưởng chị dâu như tiên nữ thế nào mới khiến cầu hôn chấp nhất như , ngờ là tay nghề nấu nướng giỏi. Cũng , vợ như thế sống, thực dung mạo cũng quan trọng thế, tạm ."

Lâm Dương bù đắp .

Lục Thành Châu tán thành gật đầu: "Cậu đúng."

Lâm Dương: "Hừ hừ. Phải . Nhìn vợ , thế ích gì? Nấu ăn khó ăn c.h.ế.t , khó khăn lắm mới về nhà một , nào cũng cho ăn đồ cháy khét, ái chà xem…"

"Ừ." Lục Thành Châu vẫn bộ dáng nhạt nhẽo đó.

Lâm Dương miệng chịu nghỉ: "Vợ còn yêu , suốt ngày chạy Bách Hóa Đại Lâu, đồng nào đều tiêu trong đó, ăn mặc lòe loẹt, sợ , cả năm ở ngoài nhiệm vụ tim đập chân run, sợ thằng đàn ông nào đó để mắt tới nàng. Vẫn là vợ hiền huệ như , rảnh rỗi nấu nướng, cũng phá phách lung tung, bình thường thì bình thường , ít nhất yên tâm, như lo lắng hết hồn."

Lục Thành Châu: "Ừ."

Lâm Dương: "Nói chung cưới vợ chỉ cảm thấy mặt mũi lúc mới kết hôn, về sống đều là hố."

Dĩ nhiên sẽ chuyện lúc cãi mặt vợ cơn giận liền tiêu tan một nửa.

Càng sẽ , ban đêm ôm vợ thơm tho, kích động đến dựng , mắt đều đỏ ngầu.

Thứ ngọt ngào , để bạn ghen tị.

Lâm Dương khoe khoang suốt đường những phiền não ngọt ngào, biểu cảm Lục Thành Châu đều đổi, ừ suốt đường.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lâm Dương càng càng cảm thấy đắc ý.

Bưng miệng thầm.

Cho đến khi theo Lục Thành Châu về nhà, thấy cửa mở, một phụ nữ xinh xắn ngay ngắn ở cửa, Lục Thành Châu giọng điệu ngọt ngào gọi chồng.

Nụ khóe miệng Lâm Dương đóng băng!

 

Loading...